Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Chân Linh Cửu Biến

Lời của Lục Bình rơi vào lỗ tai Lý Nhị Cường giống như đem một con cá sắp chết khô ném vào trong nước, cả người lập tức hoạt bát hẳn lên. Bốn phía mọi người cũng đều “Ông" lên một tiếng như bầy ong vỡ tổ, sau đó vội vàng an tĩnh lại, nghe Lục Bình giải thích.

Lục Bình trầm ngâm một chút, nói:

- Đây là ngàn năm quý trọng linh thảo cần thiết để luyện chế một loại kỳ môn đan dược, thường luyện đan sư rất ít dùng đến, vì vậy người biết nó cũng rất ít. Bản nhân bây giờ đang cần vật này luyện chế một loại đan dược, ngươi có cái nhu cầu gì, bản nhân tận lực thỏa mãn.

Mọi người khi nghe nói cái cây cỏ dại đen xì xì này không ngờ lại là ngàn năm linh thảo, đã sớm nổi lên tiếng kinh hô bốn phía, không nghĩ tới ở trong thị trường hỗn tạp người phàm cùng tu sĩ này lại có thể xuất hiện loại bảo vật như vậy!

Nghe lời Lục Bình nói, mọi người đều tĩnh lặng lại, nhìn Lý Nhị Cường đứng ở bên cạnh Lục Bình đã phát ngốc, xem hắn sẽ nói lên yêu cầu gì.

Tuy nhiên Lý Nhị Cường bây giờ vẫn y như cũ đắm chìm trong niềm vui sướng to lớn, miệng lẩm bẩm nói liên hồi:

- Quả nhiên là bảo vật, đại ca, huynh thấy rồi đó, quả nhiên là bảo vật đây, rốt cục là có người nhận ra,...

Lục Bình thấy được Lý Nhị Cường thần tình kích động, sợ là trong thời gian ngắn không thoát được loại tình cảm mừng rồi vui sai biệt to lớn như vậy, thời gian dài sợ rằng còn ảnh hưởng tu vi, nên ho khan một tiếng. Một tiếng ho này dừng lại ở trong tai Lý Nhị Cường phảng phất sấm sét vậy, nhất thời đem Lý Nhị Cường kinh ngạc bừng tĩnh trở lại.

Lý Nhị Cường rất là cảm kích nhìn Lục Bình một cái, nói:

- Nếu không phải tiền bối hôm nay nhận biết ba cây linh thảo này, vãn bối tâm tro ý lạnh, nói không chừng sẽ phải bỏ qua bảo vật này. Vì vậy, vãn bối vậy chi bằng nghe tiền bối phân phó.

Lục Bình cười cười, thầm nói người này cũng coi là khôn khéo, ngàn năm linh thảo đối với luyện huyết kỳ tu sĩ quá mức xa xôi, làm không khéo sẽ trở thành hoài bích kỳ tội, vì vậy nói:

- Cũng được, bản thân cũng không chiếm tiện nghi của ngươi, ba cây ngàn năm linh thảo tuy nói hiếm hoi, nhưng tu sĩ tầm thường cho dù nhận biết, lấy được cũng là vô dụng, chỉ có bản thân bởi vì có hạng một bí thuật cần dùng đến vật này, ta xem người tu vi đã đến luyện huyết kỳ điên phong, xem ra đã đang chuẩn bị dung huyết. Trong cái bình ngọc này có một viên Dung huyết đan, xem ra giúp người đột phá dung huyết kỳ cũng là đủ rồi.

Lý Nhị Cường khi nghe tới “Dung huyết đan”, đầu óc trong đầu đã trống rỗng, thẫn thờ nhận lấy Lục Bình đưa tới bình ngọc, được Tiêu Tư Mã nhắc nhở, bấy giờ mới tỉnh lại thần, run run rẩy rẫy gật đầu nói cám ơn.

Lục Bình phất tay một cái, nói:

- Hãy mau tìm một chỗ đi bế quan tu luyện đi, trước khi thành công dung huyết, tốt nhất không được ra khỏi Tam gia thành này.

Ánh mắt hoán tán của Lý Nhị Cường rốt cục rung lên, hiểu điều gì đó, làm bộ như lơ đãng đứa mắt quét nhìn bốn phía, quả nhiên thấy mấy người ánh mắt lóe lên, không biết đang mưu tính cái gì. Hiển nhiên là bởi vì Lục Bình thi triển pháp thuật nào đó, khiến những người bên cạnh cũng không nghe được Lục Bình nhắc nhở gì đối với hắn.

Lý Nhị Cường vội vàng hướng Lục Bình thi lễ một cái, vội vã đi ra ngoài chợ, chỉ chốc lát sau Lục Bình liền phát hiện trên chợ này có mấy tu sĩ bày sạp không hoảng hốt không vội thu hồi chuyện làm ăn buôn bán của nhà mình, rồi giả vờ như không có chuyện gì hướng phương hướng Lý Nhị Cường rời đi mà bám theo.

Lục Bình lắc đầu một cái, tiếp tục dưới sự hướng dẫn của Tiểu Tư Mã đi dạo quanh phàm nhân thị trường. Có Lý Nhị Cường làm ví dụ, trong chợ này có không ít người đều đưa một ít đồ áp đáy rương của mình ra để cho Lục Bình giám thưởng. Tuy vậy, Lục Bình không đụng phải những điều bất ngờ vui mừng giống như Lý Nhị Cường như vậy nữa. Nhưng cho dù là như vậy, cũng khiến cho hắn tìm mua được mấy cây năm trăm năm quý trọng linh thảo, cũng coi là hơi có thu hoạch.

Tuy vậy, hắn cũng khiến cho mấy vị được giám thưởng ra linh thảo thiên ân vạn tạ. Những linh thảo này quá mức thiên môn, tu sĩ tầm thường cho dù là đan sư cũng không biết được. Huống chi nơi này vắng vẻ, đan sư chỉ có một hai vị trong tam đại gia tộc có lẽ có mà thôi, trong ngày thường đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, mọi người làm gì có thể lôi kéo tiếp cận được.

Đảo mắt chính là một ngày qua đi, Lục Bình mang theo Tiểu Tư Mã gương mặt hưng phấn hướng động phủ trở về. Khó trách rất nhiều tu sĩ đều thích đi dạo Phàm nhân thị trường. Loại đào bảo liệp kỳ này đúng là có cảm giác thật tuyệt vời. Huống chi Lục Bình thân là đan sư, đối với các loại linh thảo phẩm bình nhận biết khiến cho những tán tu bao quanh người hắn kính nể vô cùng, thể hiện qua ánh mắt khiến cho lòng hư vinh của hắn được thỏa mãn cực lớn. Hắn hơi có chút ý khí phong phát, chỉ điểm giang sơn. Lục Bình nghĩ tới những thứ này, không khỏi cười cười, xem ra tu sĩ bình thường cũng không khác nhau quá nhiều so với người phàm.

Hắn cho Tiểu Tư Mã mười khối linh thạch tiền công, Tiểu Tư Mã lần nữa khẩn cầu Lục Bình nếu là có chuyện thì có thể tìm gã tới làm. Sau khi nhận được sự đồng ý của hắn, Tiểu Tư Mã hoàn thiện hỉ địa rời đi. Lục Bình cười cười, trở lại trong động phủ bắt đầu bế quan khổ tu.

Lần trước năm ngày tu luyện chẳng qua là để cho Lục Bình đem pháp lực khô kiệt, tinh lực mỏi mệt sau liên tục mấy ngày đại chiến làm cho hòa hoãn một chút. Theo Lục Bình tu vi càng ngày càng thâm hậu, tình huống như thế ở trong đánh giết đã cực ít xuất hiện. Tuy nhiên, mỗi một khi xuất hiện, thì không phải là trong thời gian ngắn có thể khôi phục hoàn toàn.

Lục Bình nuốt một viên đan dược, ngồi tĩnh tọa ở trên tụ linh bộ đoàn bắt đầu luyện khí. “Bắc Hải thính đào quyết” cường đại khôi phục chức năng bao phủ linh khí quanh người Lục Bình, điểm điểm tích tích luyện hóa vào bên trong huyết mạch, lấy đó mà bổ túc hao tồn bên trong. Lúc này, huyết mạch của Lục Bình phảng phất như một con theo thiết (chú: Thao thiết: quái thú thượng cổ, nổi tiếng về phàm ăn) đói bụng, đem tất cả linh lực nhất nhất cắn nuốt sạch sẽ, luyện hóa thành từng tia thuần hậu pháp lực.

Tuy nhiên, mỗi khi Lục Bình công pháp vận chuyển tới huyết mạch ở ngực phải, một cổ kiếm khí bén ngót đột nhiên nảy sinh, làm cho huyết mạch của hắn đau nhói, đối với việc vận hành công pháp tạo thành chướng ngại, khiến cho Lục Bình vận chuyển "Bắc Hải thính đào quyết” tự nhiên chậm đi một đoạn thời gian.

Lục Bình sắc mặt trở nên có chút âm trầm, không nghĩ tới đạo kiếm khí này của Cẩm Lễ chân nhân lại dây dưa khó đối phó đến như vậy.

Ngày đó, Lục Bình nguyên tưởng rằng một chiều toàn lực đánh ra của Cẩm Lễ chân nhân bị hắn tầng tầng làm suy yếu, nên chẳng qua là có thể khiến hắn bị thương nhẹ. Tuy nhiên, mấy ngày nay mỗi khi Lục Bình vận chuyển công pháp tu luyện, sẽ gặp tình trạng gần vết thương bên phải ngực sinh ra một đạo kiếm khí sắc bén, ngăn cản vết thương khép lại. Đồng thời, nó đối với việc Lục Bình tu luyện cũng sinh ra ảnh hưởng, và loại đau đớn phảng phất như cắt thịt vậy quả thật khiến cho người ta khó có thể chịu đựng.

Khinh thường! Lục Bình nghiến răng chép miệng một cái. Không hổ là là pháp bảo, không hổ là đoán đan chân nhân!

Nghĩ đến Cẩm Lễ chân nhân lưu lại đạo kiếm khí này ở trong cơ thể Lục Bình, trừ mang đến ảnh hưởng cho Lục Bình khi tu luyện, còn có một loại chức năng khác chính là lưu lại ở trên người Lục Bình một đạo ký hiệu, cho dù hắn có chạy ra khỏi phạm vi Cẩm Lễ chân nhân có thể cảm giác được, y cũng có thể thông qua đạo kiếm khi lưu lại này nhanh chóng tìm được bản thân của Lục Bình.

Nhất định phải mau sớm đem đạo kiếm khí này trục xuất ra bên ngoài cơ thể!

Kế tiếp ba tháng, Lục Bình lần nữa khôi phục loại trạng thái khổ tu trước đó, mỗi ngày trừ tu luyện chính là luyện đan, mỗi hơn nửa tháng hoặc hai mươi ngày, sẽ mang theo Tiêu Tư Mã ở trong các cửa hàng của Tam gia thành cùng Phàm nhân thị trường di chuyển một vòng, đem năm trăm năm linh thảo bên trong thu vét hết một lần.

Tuy vậy, trừ ra lần trước thu hoạch được ba cây linh thảo màu đen, Lục Bình không thu hoạch được gì lớn, nhưng hắn cũng không cho đó là vấn đề.

Ngược lại, người trong Phàm nhân thị trường đều xem Lục Bình như là một tay tổ, thường có người hướng Lục Bình thỉnh giáo một ít linh thảo kiến thức. Lục Bình đối với những người này không cự tuyệt, nhất nhất giải đáp những tán tu này ai cũng có được ích lợi không nhỏ, cũng đều nguyện ý đem thu hoạch linh thảo của mình sau khi ra biển bán cho Lục Bình.

Tán tu tu luyện không dễ, thường thường đều là một ít truyền thừa không trọn vẹn. Đối với những tu sĩ này mà nói, bất kỳ kiến thức liên quan đến tu luyện giới nào cũng đều rất đáng quý, ít nhất những thứ này liên quan tới linh thảo giải thích, có thể khiến cho bọn họ khi ra dã ngoại thám hiểm, có nhiều thu hoạch hơn, từ đó có thể đổi lấy nhiều tu luyện từ nguyên hơn.

Lục Bình không phát hiện là, khi hắn vì người khác giảng giải, Tiểu Tư Mã đi theo sau lưng Lục Bình một mực yên lặng lắng nghe. Mỗi khi Lục Bình trở về động phủ lúc, Tiểu Tư Mã thay đổi thái độ trước đó sau khi làm xong chuyện thường biểu lộ nhẹ nhàng thoải mái, mà là vội vã chạy về chỗ ở của mình. Lục Bình cười cười, cũng không để ý.

Pháp lực trong cơ thể Lục Bình theo huyết mạch vận hành, giống như một sông lớn bốn lưu không ngừng, cuồn cuộn hồng lưu dọc theo đường đi phá núi vỡ cốc, hướng mục tiêu đi tới. Mà ở nửa đường, luôn có một đạo kiếm khí giống như một tảng đá lớn chặn ngang ở trong dòng sông, khiến cho dòng hồng lưu này không thể làm gì khác hơn là đi vòng qua.

Sau đó, trải qua hồng lựu đợt trước nối tiếp đợt sau không ngừng cọ rửa, khối cự thạch này rốt cục cũng bị mài bằng góc cạnh, sau đó không ngừng dãn ra. Hôm nay hồng lựu rốt cục đối với hòn đá này phát động đòn đánh vào cuối cùng, cự thạch lảo đảo lắc lư, rốt cục một chút xíu di động vị trí của mình, cuối cùng bị cuồn cuộn hồng lựu bao khỏa, hướng về hạ du cuốn đi.

Lục Bình từ trong Thủy tinh Lưu ly bát lấy ra một đạo thanh thủy. Thanh thủy ở dưới sự chỉ huy của Lục Bình, phảng phất như một con sông vây quanh đường vận hành của hắn, đồng thời diễn lại cách huyết mạch vận hành trong cơ thể Lục Bình. Đột nhiên từ con sông trong văng lên một đóa bọt sóng, bọt sóng trên không trung nhất thời hóa thành một thanh tiểu kiếm, lại phảng phất một con cá nhỏ lắc đầu vẫy đuôi, thoát khỏi con sông, bắt đầu vòng quanh người Lục Bình hết sức vui mừng.

Ngay sau đó chính là đóa bọt sóng thứ hai, thứ ba, thứ tư,..., mãi cho đến con tiểu kiếm ngư thứ tám mươi mốt hoạt linh hoạt hiện xuất hiện ở trước mặt Lục Bình.

Con sông vẫn như cũ có bọt sóng văng lên, nhưng mà lần này bọt sóng chẳng qua là hóa thành một thanh thủy kiếm, cũng không giống như kiếm ngư linh động như vậy. Chẳng qua là phun ra nuốt vào phong mang bốn phía, hộ vệ cho Lục Bình.

Tổng cộng văng lên ba trăm hai mươi bốn đóa bọt sóng, sông nhỏ phảng phất đột nhiên trở nên ôn thuận trở lại, chẳng qua là nhẹ nhàng chảy xuôi, không hề có bọt sóng vẩy ra nữa. Nó coi như đã thu liễm ý cảnh nhất vãng vô tiền, tiến mạnh về phía trước.

Lục Bình nhìn hơn ba trăm đạo kiếm quang trước mắt, đồng thời có tám mươi mốt đạo đạt tới ý cảnh thông linh kiếm quang, vui mừng cười cười, cuối cùng nhân họa đắc phúc. Nửa năm khổ tu, chẳng những hắn đã luyện hóa Cẩm Lễ chân nhân để lại trong cơ thể một đạo kiếm khí tùy thời tùy khắc quấy rối. Hơn nữa Cẩm Lễ chân nhân công pháp tu luyện không ngờ cùng Lục Bình đồng chúc, rất có chỗ tham khảo. Lục Bình khi luyện hóa đạo kiếm khí này, không ngờ còn khiến cho kiếm thuật cảnh giới của mình có thêm lĩnh ngộ, tài nghệ kiếm thuật cao hơn một tầng.

Chẳng qua là sự tiến bộ về tu vi cũng không lớn. Mặc dù đan dược không thiếu, Lục Bình dùng thần thức quan sát tâm hạch không gian thấy viên dung huyết châu thứ tám rốt cục lớn lên đến một phần ba so với bảy viên dung huyết châu khác. Hắn cảm thấy có chút bó tay, Dung Tâm đan giúp thăng cấp tức thời nhưng phải dùng thời gian trả giá cho sự vội vàng này. Dù sao thì hắn cũng đã dụng nó rất đúng dịp. Tác dụng phụ của Dung Tâm đan cho dù được xưng là vô hại, nhưng lại kéo dài thời gian tu luyện thế thôi.

Sau khi xuất quan, Lục Bình thấy bên ngoài động phủ trên bảo vệ trận pháp có một đạo truyền âm thỉnh giản phù kim quang lòe lòe. Cái này thật ra là cùng truyền âm phù bình thường cũng không khác biệt gì, chẳng qua là chế luyện hoa mỹ chính thức hơn một chút, là một loại sử dụng làm thiệp mời.

Lục Bình đưa tay chiêu lấy đạo thiệp mời này, thần thức thấu vào trong đó, chỉ chốc lát sau, Lục Bình cảm thấy thú vị hơi hé mắt, lẩm bẩm:

- Lý gia mời sao, chuyện này có chút ý tứ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.