Dịch giả: Titan
Tiểu Tư Mã nhìn Lục Bình trong chớp mắt đã tiêu tốn hơn vạn linh thạch, nhất mực trợn mắt há mồm, ánh mắt nhìn Lục Bình toàn là sao lập lòe kim quang.
Lục Bình nhìn Tiểu Tư Mã đi theo phía sau mình như cơ giới, đưa tay vỗ đầu của nó một cái, nói:
- Nhìn ngốc luôn rồi sao? Còn không mau dẫn ta đến cửa hàng bán linh thảo kế tiếp.
Tiểu Tư Mã bị Lục Bình vỗ một cái, tức thời tỉnh lại, nói:
- Không có a! Ở nơi đây, cửa hàng bán linh thảo đều đã đi hết rồi.
- Không có sao?
Lục Bình bấm tay tính một hồi: Linh thảo thu được lần này cộng thêm số tồn kho của hắn thì chỉ đủ luyện chế gần ba mươi lò đan dược. Hơn nữa, trong số đó có hơn phân nửa là dung huyết sơ kỳ và trung kỳ đan dược, đối với hắn bây giờ hiệu quả quá nhỏ. Như vậy một ít dung huyết hậu kỳ đan dược trong tay cũng chỉ đủ cho hắn dùng đầy đủ tu luyện hơn nửa năm nữa mà thôi.
Đan dược lúc nào cũng là hàng khan hiếm. Lục Bình lại hỏi:
- Trên đảo này không có những địa phương khác bán linh thảo sao?
Tiểu Tư Mã gãi đầu một cái, nói:
- Có. Phàm nhân thị trường. Nơi đó là địa phương tán tu cùng người phàm cùng chung bày đĩa than (bày hàng bán dưới đất). Tuy nhiên, chỗ đó linh thảo tương đối rải rác, phí thời gian, phí công sức.
Phàm nhân thị trường ở phía nam của Tam gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-linh-cuu-bien/2151964/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.