Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Titan

Thần thức của dung huyết kỳ tu sĩ không cách nào có thể tham tra ngọc giản do đoán đan kỳ chân nhân dùng thần niệm khắc ấn. Lưu Tử Viễn tham tra ngọc giản không thành, ngược lại lại kích phát dự cảnh phù lục phong ấn ở trong ngọc giản. Lưu Đỗ Phương ba người vội vã kêu gọi mọi người rời khỏi chốn này, nếu chậm e rằng sẽ gặp đoán đan kỳ yêu tu chân nhân tiến tới tra xét.

Mọi người hoảng hốt một đường chạy về hướng nam. Tuy nhiên thế mà vẫn chậm, chỉ cần một thời gian một nén nhang sau đó, trên mặt biển truyền tới một tiếng gào thét trầm thấp. Tiếp đó tiếng gào thét càng lúc càng gần, càng lúc càng thường xuyên. Một tiếng gầm thật lớn phảng phất giống như mệnh lệnh vậy, mọi người đang trên đường chạy trốn, thỉnh thoảng từ trong nước phóng ra một con yêu thú ngắn trở đường chạy của họ.

Mặc dù những con yêu thú này chỉ có tu vi luyện huyết kỳ hoặc là dung huyết sơ kỳ, tiện tay bị mọi người đánh chết trong nháy mắt. Nhưng những yêu thú này trước sau nối tiếp nhau tấn công, cuối cùng vẫn khiến cho tốc độ của bọn họ chậm lại, rốt cuộc sau khi Lưu Tử Viễn đem một búa chém nát một con dung huyết trung kỳ yêu giải, thì mặt biển phía sau lưng mọi người đột nhiên xuất hiện một vị tu sĩ mặt áo xanh.

Ở phía sau thanh y tu sĩ này có đạo xúc tu màu lam bay lượn lên xuống, phảng phất như bước đi nhẹ nhàng vậy. Chỉ có điều mỗi bước của y là liền rút ngắn một đoạn lớn khoảng cách với mọi người. Con người của Lưu Tử Viễn co rút lại, nhìn thanh y tu sĩ ở phía sau lưng có xúc tu màu xanh da trời, lạnh giọng nói:

- Thần niệm hóa hình, quả nhiên là đoán đan kỳ yêu tu chân nhân.

Mắt thấy mọi người sắp bị thanh y tu sĩ đuổi kịp, Lưu Tử Viễn quát to một tiếng: "Bố trận", đồng thời từ trong trữ vật đại lấy ra một thanh truyền âm pháp kiếm kề vào miệng, nói mấy câu vào đó rồi đem pháp kiếm phóng ra. Pháp kiếm ở không trung lóe lên một cái rồi biến mất, hiên nhiên là một đồ dùng do đoán đan kỳ chân nhân tạo ra. Thanh y tu sĩ không hề xúc thủ ngăn chặn mà có vẻ hứng thú bước tới trước pháp trận mọi người đang bày ra, hỏi:

- Tín sứ của Kim Giao đảo là do các ngươi giết?

Khí thế khổng lồ hướng mọi người áp bách tới, khí tức của họ liền trì trệ lại. Lục Bình đã từng trực diện đoán đan trung kỳ Huyền Cảnh chân nhân dùng khí thế chèn ép, so với thanh y tu sĩ không biết là mạnh hơn bao nhiêu, do đó không thèm để ý.

Lưu Tử Viễn trầm giọng nói:

- Vãn bối cùng mọi người chỉ giết mấy con sa yêu.

Thanh y tu sĩ hỏi:

- Như vậy Kim Giao đảo đảo chủ mang ngọc giản đưa cho bàn chân nhân là ở trên người của các ngươi?

Lưu Tử Viễn biết chuyện này không thể nào phủ nhận, bèn đáp:

- Đúng vậy!

Thanh y tu sĩ thấy Lưu Tử Viễn trả lời một cách rất dứt khoát, liền cười ha ha, nói:

- Coi như là có đảm thức. Bây giờ cho các ngươi hai con đường, một là đem ngọc giản trả lại cho bản chân nhân, bản chân nhân nói không chừng trong lúc cao hứng, đem các ngươi thu thành mấy tên người hầu, cho các ngươi còn mạng sống. Thứ hai là các người bằng vào trận pháp này cùng bàn chân nhân so tài mấy chiếu. Các ngươi vừa phát xuất truyền âm pháp kiếm, xem ra là đang cầu viện, để coi coi các ngươi có thể dưới sự công kích của bản chân nhân kiên trì cho đến khi người cứu viện đến được hay không.

Lưu Tử Viễn suy nghĩ một chút, nói:

- Đám vãn bối tuyển chọn đường thứ hai.

Thanh y tu sĩ vẫn cười, bảo:

- Cũng biết là các ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ

Lời vừa dứt đã thấy thanh y tu sĩ lơ đãng vung tay lên, tám cái xúc thủ ở phía sau đang múa may đột nhiên hợp lại thành một. Cái xúc thủ hợp thành một này đột nhiên biến dài, hướng vào mọi người ở trong pháp trận mà đập mạnh.

Lưu Tử Viễn chủ trì trận pháp, pháp lực của 15 người được dưới tác dụng của “Tam nguyên ngũ hành trận” pháp tụ tập lại. Lưu Tử Viễn dung huyết chín tầng tu vi, khí thế không ngừng tăng lên, tu vi càng lúc càng cao, thấy lam sắc xúc thủ đập tới, liên đem cái đỉnh giai pháp khí khai sơn phủ của mình sử dụng ra một chiêu “Ngũ đỉnh khai sơn”, liên tiếp năm cái búa chém một lượt về phía lam sắc xúc thủ, tập trung vào các bộ vị bất đồng, khí thế hùng hồn không dưới tu sĩ áo xanh.

Thanh y tu sĩ "ồ" lên một tiếng, hiển nhiên là bị uy lực của trận pháp này làm cho có chút vượt ngoài ý liệu, nhưng mà y cũng không thèm để ý nhiều lắm, Lam sắc xúc thủ linh hoạt vung lên thoát khỏi đòn bạt chém của khai sơn phủ, hướng vào Hồ Lệ Lệ ở trong trận pháp cuốn tới. Dĩ nhiên, thanh y yêu tu đã phát hiện Hồ Lệ Lệ thụ thương là một điểm yếu nhất trong trận pháp này vậy.

Trận pháp nhanh chóng chuyển hoán. Lưu Tử Viễn đưa tay chỉ vào trong nước biển, một đạo hải thủy hóa thành một con thủy xà hướng lam sắc xúc thủ quấn quít ngược trở lại. Lam sắc xúc thủ chấn động mạnh đem thủy xà chấn nát thành nước mưa đầy trời. Nhưng lam sắc xúc thủ cũng bị sự ngăn trở này làm chậm lại.

Lưu Tử Viễn đã chỉ huy trận pháp tránh ra phạm vi công kích của lam sắc xúc thủ, khiến đàn công kích này của nó rơi vào chỗ trống không. Thanh y tu sĩ "a" một tiếng, nói:

- Thì ra là đạo binh đại trận "Tam nguyên ngũ hành trận”?" của Chân Linh phái. Thật đúng là có ý tứ. Các ngươi nếu mà đem cái ngọc giản kia giao cho bản chân nhân, bản chân nhân liền thả cho các ngươi rời đi, như thế nào?

Thanh y tu sĩ hiển nhiên là kiêng nể thế lực của Chân Linh phái, đem điều kiện của mình lui xuống một bước.

Lưu Tử Viễn chém định chặt sát, đáp:

- Xin thỉnh tiền bối thứ lỗi, chuyện này tuyệt không có thể.

Thanh y tu sĩ sắc mặt liền biến, nói:

- Rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt. Bộ coi bản chân nhân không làm gì được Chân Linh phái trận pháp này hay sao?

Tu sĩ áo xanh nổi giận, tám cái xúc thủ màu lam ở phía sau lưng lập tức trùm lên một tầng màu trắng xám. Tám xúc thủ trong lúc vợ múa đột nhiên biến mất uy thế sơn hộ hải khiếu trước đó.

Lưu Tử Viễn thần sắc ngưng trọng, nói:

- Không ngờ là “khí niệm nhất thể”. Xem ra con yêu tu này chưa ngưng luyện được pháp bảo, nhưng mà “khí niệm nhất thể” uy lực không dưới pháp bảo chút nào.

Lưu Tử Viễn vừa dứt lời, tám cái xúc thủ múa may một trận loạn cả lên, rồi từ tám phương hướng bất đồng hướng “Tam nguyên ngũ hành trận” vỗ đầu che mặt mà đập tới.

Lưu Tử Viễn khai sơn phủ bổ ngang liên tiếp ngăn chặn hai đạo xúc thủ. Tuy nhiên, những cái hôi bạch xúc thủ này như không có thực chất, không thụ lực tác động. Khai sơn phủ tuy uy lực cực lớn, nhưng xúc thủ không bị hư hao chút nào. Lưu Tử Viễn trong lòng cả kinh, mỗi một cái xúc thủ đều là đỉnh giai pháp khí. Tám cái xúc thủ là tám món pháp khí đứng đầu, dưới thân niệm của thanh y chân nhân hợp lại thành một, tương đương với uy lực của tám món pháp bảo.

Lưu Tử Viễn vội vã chuyển đầu hướng mọi người nhìn, Đỗ Phương hai người hợp lực đem hai đạo xúc thủ ngăn lại, nhưng lại bị quái lực trên xúc thủ chấn cho pháp lực trên nội thể một trận xao động, suýt chút là mất đi sự khống chế.

Năm cái xúc thủ còn lại bị Diêu Dũng, Đỗ Phong cùng mọi người hợp lực ngăn được ba cái, nhưng miệng mỗi người đều ứa ra máu, hiển nhiên là thụ nội thương. Tuy nhiên, họ không hề rời khỏi vị trí của mình, hiển nhiên là thụ thương không nghiêm trọng lắm. Lục Bình Phi Dực kiếm bay lượn quanh người, một cỗ pháp lực cực lớn hướng vào trong thể nội của mình vọt tới. Hắn biết đây là lực lượng của trận pháp có thể khiến cho mỗi cá nhân ở trong trận pháp tạm thời mượn dùng pháp lực của những người khác để ngăn chặn đòn công kích đến từ bên ngoài trận pháp.

Phi Dực kiếm giống như hai con hồ điệp, liên phiên múa lượn vây quanh Hồ Lệ Lệ, cuốn đi một cái xúc thủ đang múa may. Kiếm quang xuyên lượn giống như những đóa hoa tuyết rơi rơi nhẹ vậy, lấp lóe sắc màu bóng loáng hướng xúc thủ áp sát tới. Cái xúc thủ này cho dù linh hoạt dị thường, nhưng Phi Dực kiếm mỗi một lần tiếp xúc với nó đều suýt bị bật ngược trở lại. Tuy nhiên, hơn một trăm đạo kiếm quang chém liên tiếp lên trên xúc thủ, cuối cùng cũng khiến cho nó tách khỏi mục tiêu, quấn vào chỗ trống không.

Khi Lục Bình vừa đánh lui một cái xúc thủ, thì lại thấy ở phía sau có một tiếng kêu thảm. Lục Bình trong lòng chợt động, quay đầu nhìn lại, thì đã thấy Ngưu Đại Tráng, Trịnh Khiết, Trương Tử Thành và Hồ Lệ Lệ bốn người hợp lực ngăn chặn cái xúc thủ cuối cùng thì bị thanh y nhân một cú đánh quất bay đi. Ngưu Đại Tráng và Trương Tử Thành là kẻ bay đầu tiên, trong không trung miệng ói ra đầy máu tươi. Hai món phòng ngự pháp khí bị dụng đã bị đánh nát.

Trịnh Khiết và Hồ Lệ Lệ thì tốt hơn một chút, pháp khí chỉ bị bể nát mà thôi. Trên người của Hồ Lệ Lệ còn có phòng hộ nội giáp, bị thương ngược lại nhẹ nhất. Lục Bình mắt thấy bốn người sắp bị cái xúc thủ đang quơ múa bắt được, đột nhiên ở trên biển cũng dâng lên tám cái xúc thủ do nước biển tạo thành. Tám cái xúc thủ này đồng thời hướng cái xúc thủ to lớn đang cuốn tới mà dây dưa chèn kéo. Cái xúc thủ màu xám trắng bị quấn chặt, trong chớp mắt dù đã đem cái thủy trụ này chấn nát cả. Nhưng nhờ một thoáng chớp nhoáng này, Ngưu Đại Tráng bốn người đã được Lưu Tử Viễn và những người còn lại cứu lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.