Vĩnh An tần ngần đứng giữa căn nhà sàn hồi tưởng lại tất cả những gì từng trải qua ở nơi này. Có buồn, có vui, lưu lại phần nhiều là cảm giác bình yên. Giờ bước chân ra đi, trong lòng có chút không nỡ. Cậu đặt xuống bàn lá thư viết vội, cẩn thận chèn thêm cục đá. Chia tay trực tiếp sẽ có quá nhiều bịn rịn, thầy giáo vốn không thích như thế, nên lựa chọn lặng lẽ rời khỏi.
Ở cuối chân cầu thang, Lệ Thiên nhẫn nại đứng chờ. Kể từ khi anh khôi phục lại mười phần thực lực, vẻ bề ngoài dường như đậm đà hơn xưa. Cũng đôi mắt đen láy, cũng mái tóc bồng bềnh, cũng thân hình cao lớn rắn chắc, cũng làn da màu mật rám nắng như trước kia... Chẳng hiểu sao Vĩnh An nhìn hoài không chán. Nhan sắc của anh như được thời gian lên men, càng lâu càng nồng đượm. Người ngoài chỉ cần ngắm thôi cũng đủ chếnh choáng, huống hồ, cậu còn vụng dại nến thử đôi lần, xem như số phận an bài, say người, say mãi một đời.
Nhác thấy em nhà đi ra, ma quân dang rộng đôi tay, ánh mắt mang theo vẻ mong đợi. Cậu chỉ chờ có thế liền ào vào lồng ngực chắc nịch, vòng tay ôm eo cứng ngắc. Anh cũng áp người vào lòng, nhịp tim đôi bên đồng điệu phập phồng theo nhau.
- Đi thôi em! - Ma quân thủ thỉ
Vĩnh An không trả lời, cả cơ thể bận dán chặt vào người đối diện, cằm gác lên vai, hai mắt nhắm hờ thưởng thức mùi hương nồng nàn như tách cà phê đắng. Đầu óc lâng lâng trôi theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806933/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.