Sáng sớm ngày hôm sau, Vĩnh An rón rén bưng tô cháo tẩm bổ cùng đĩa chả giò nóng hổi lên trên nhà. Thấy người vẫn còn say ngủ, cậu đi lại gần, cúi xuống hôn lén. Ngờ đâu bị anh nhà đánh úp, cả thân người nằm gọn trong vòng tay ấm áp. Đôi mắt đen yêu chiều nhìn em nhà, trả lại cả vốn lẫn lãi cho hành động thiếu đứng đắn khi nãy.
- Từ khi nào em có thói quen dậy sớm như vậy?
Từ khi bị lão trưởng thôn ngày ngày làm phiền chứ còn khi nào. Thật ra đó chỉ là phần phụ, chủ yếu vẫn là cố tình dậy nấu bữa sáng cho bệnh nhân. Bao nhiêu năm qua, cứ nấu rồi bỏ, riết rồi lại thành thói quen. Vĩnh An nép sát vào ma quân, không thèm trả lời câu hỏi, ánh mắt tập trung nhìn chiếc hoa tai Lệ Thiên đang đeo, hồi sau mới lên tiếng:
- Dạ Ca, anh xem hoa tai của ai đỏ hơn?
Ma quân dùng thần thức ngắm nhìn loại đá được mệnh danh là "chia uyên rẽ thúy", nguyên nhân là vì uyên ương không biết nói dối như miệng lưỡi con người. Yêu nhiều đỏ nhiều, yêu ít đỏ ít, không yêu không đỏ. Một cặp đỏ đều như của hai người quả là rất hiếm. Rất ít đôi lứa tự tin đi đùa với lửa. Có cặp đang tình chàng ý thiếp, sau đêm mặn nồng lập tức trở mặt thành thù. Bởi vì màu sắc không đổi, hoặc người đậm người nhạt. Sau khi xem xong, anh không trả lời thẳng, mà khôn ngoan chọn một đáp án có lợi nhất cho mình:
- Em nghĩ thế nào thì là thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-doi-song-lai/1806932/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.