Bên trong thức hải, Cổ Tước đứng trước một thiếu niên. Trái với bộ dạng ăn mặc đàng hoàng của bản thân, hắn thấy thiếu niên này quần áo rách rưới, mặt mũi lấm lem, so với ăn mày không khác bao nhiêu. Thế nhưng ánh mắt hắn lại hàm chứa vô tận ý chí kiên cường, tựa như hắn đã quyết định một đời này tất thành tựu bậc đế vương.
- Lão đầu, không ngờ ngươi cũng có bộ dạng này.
Cổ Tước phì cười nói ra.
- Thời đại của ta ngoài khó khăn ra vẫn là khó khăn, nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ.
Thiếu niên rách rưới kiên định đáp.
Cổ Tước trầm lặng một lúc thì lên tiếng hỏi:
- Làm sao ngươi vẫn còn ở đây?
- Ta đã không còn ở trên đời.
Thiếu niên rách rưới lại đáp:
- Trước mặt ngươi chỉ là một mớ chấp niệm cùng hồi ức diễn hóa mà ra.
- Vậy... Ta đã trở thành ngươi hay ngươi đã trở thành ta?
Cổ Tước không khỏi hỏi.
- “Chúng ta” đã trở thành “Cổ Tước.”
Thiếu niên rách rưới lắc đầu, trả lời:
- Khai Thế Tiên Vương Cổ Tước không còn, phế vật Cổ Tước cũng không còn. Bây giờ chỉ có “Cổ Tước,” và chỉ đơn giản là “Cổ Tước.” Ngươi không nên tự chuốc lấy khủng hoảng tâm lý.
- Ta minh bạch.
Cổ Tước mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc này, hắn tỉnh dậy. Nhìn sang bên giường thì thấy Cổ Dạ Tuyết ngồi sát bên, đang chăm chú đọc sách, hắn đọc lén mấy dòng thì biết đây là sách giảng đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-de/2205363/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.