Có vẻ như Thời Thiếu Tu đã tỉnh rượu khá nhiều, ngừng một lúc, cuối cùng anh ta nở một nụ cười lạnh, vứt mái tóc giả xuống dưới nền nhà: “Lại là một người đàn ông?”
Người đó bị vứt mất bộ tóc giả, nhất thời có chút ngượng ngùng, cẩn trọng nép bên cạnh của Thời Phong Thụy, cúi đầu không nói chuyện, đôi mắt không ngừng lâu lâu lại nhìn Thời Phong Thụy, đầy sự bất lực.
Thời Phong Thụy trầm ngâm một hồi, giữ chặt vai của người đàn ông, thở dài một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Người đàn ông cúi xuống nhặt lấy bộ tóc giả, dựa vào lòng của Thời Phong Thụy rồi rời khỏi cùng với Thời Phong Thụy.
“Ối, tin này quá sốc.” Miệng của Dương Thạc đã không khép lại được, đôi mắt đầy sự kinh ngạc: “Đây, đây chính là Tổng Tài hiện tại của tập đoàn Thời Phong sao?”
Thời Thiếu Tu cúi thấp đầu, cười nhạt một tiếng, ngồi xuống ghế sofa mà Thời Phong Thụy đã ngồi, lấy một bình rượu rót uống tiếp, anh đột nhiên cúi người, cười lớn tiếng, cười đến nước mắt chảy ra.
Dương Thạc bị dọa đến ngu người, vội vàng đỡ Thời Thiếu Tu, nuốt nước bọt hỏi: “Trời ơi, anh hai của tôi, anh không sao chứ?”
Cười đủ rồi, Thời Thiếu Tu lại tiếp tục dựa vào Sofa, cầm lấy ly rượu vui vẻ uống, mơ màng nhìn về phía trước.
Chỉ thấy trên quầy rượu, một bóng quen thuộc cứ ngồi im ở đó, mái tóc dài bay phất phới, dáng vẻ yểu điệu quyến rũ, tuy mặc một cái áo khoác nỉ dày và to lớn, nhưng cũng không ngăn nổi những ánh nhìn nóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/141231/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.