Uống rượu liên tục, Thời Thiếu Tu đã uống đến nỗi nửa tỉnh nửa mê mang, âm thanh trên sàn nhảy vẫn cứ vô cùng chói tai.
Anh loạng choạng nâng ly rượu, dựa vào ghế sofa, thế giới trước mắt nhìn vô cùng mơ hồ không thể nhìn rõ.
“Thiếu Tu, đừng uống nữa, đi thôi.” Dương Thạc vỗ vai anh, dìu cánh tay anh, muốn đỡ anh đứng dậy: “Cậu đã uống nhiều lắm rồi.”
Thời Thiếu Tu đưa tay hất tay anh ta ra, nhắn mắt nhăn trán, lại rót thêm một ly, tay nới lỏng nút áo trên cùng, uống một hơi dài.
Trong thế giới mơ hồ, một bóng hình quen thuộc xuất hiện, đột nhiên xâm nhập vào tầm mắt của anh, trán anh càng nhăn hơn, dũi dũi mắt.
Chỉ thấy chiếc ghế sofa to lớn trước mặt của mình, Thời Phong Thụy đang ôm một người phụ nữ mặt đầy lớp trang điểm đậm, anh ta còn cắn tai của cô gái đó, cười nhẹ, người đó cũng cười lên, hai người quấn lấy nhau.
Như lửa bị châm thêm dầu, ngọn lửa trong lòng khiến Thời Thiếu Tu anh toàn thân nóng rang, anh cởi bỏ áo vest, ném mạnh xuống ghế sofa, tháo đồng hồ trên tay xuống xắn tay áo lên, lắc lư bước về phía trước.
“Ê! Anh hai!” Dương Thạc bất lực đi theo anh tiến về bên đó, kéo tay của Thời Thiếu Tu: “Đại ca ơi bình tĩnh lại đi, cậu làm gì vậy, đi còn không vững nữa cậu tính làm gì hả?”
Hất tay của Dương Thạc ra, Thời Thiếu Tu nuốt một hơi xuống bụng, loạng choạng đi về phía trước.
Thời Phong Thụy đang quấn lấy người phụ nữ kia, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-dai-duyen-ngan-kho-giu-chan-tinh/141230/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.