☆Editor: Thủy Nhược Lam
Cal lại chạy trở về phòng tiếp tục công việc, tôi vẫn ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người. Chính xác mà nói thì sau khi anh theo tôi luyện múa, sau đó kéo tôi về phòng, sau khi biết tôi biết tiếng pháp thì đưa cho tôi một cuốn tiểu thuyết, bảo tôi ngồi ở trước mặt anh giết thời gian.
Nếu luôn ngồi cạnh người này, tôi tình nguyện ra khỏi phòng ở khu B này, ra sàn tàu khoang hạng ba phơi nắng. Tôi lười biếng lật một trang giấy, Cal ở bên cạnh mắng cấp dưới đáng thương xử lí tài liệu không tốt. Thường thường sẽ nghe được một câu anh thấp giọng mắng "Tôi muốn đuổi cái tên ngu ngốc giống luật sư England kia" hoặc là "Cái tên kia có biết làm việc hay không, lỗ mãng ngu ngốc chỉ biết uống rượu".
Nhân viên công tác kiếm ăn dưới trướng của anh thật vất vả, không biết họ làm sao chịu đựng được vị cố chủ vừa soi mói vừa nham hiểm này chứ?
Có rất nhiều lúc tôi không chú ý Cal sẽ trộm liếc tôi một cái, tôi tận lực bỏ qua ánh mắt này, bởi vì tầm mắt của anh làm tôi nhớ tới lúc mình nhìn thấy đống tài sản ở Grandet. Đương nhiên ánh mắt anh nhìn không chết lặng, mà giống như mấy cái xúc tua lạnh lẽo bám lên người. Tôi vấn duy trì bề ngoài bình tĩnh, sau đó tính toán lúc anh không nhìn chằm chằm cô có thể đi tìm Andrew. Tuy tốc độ con thuyền có giảm đi, nhưng để ngừa vạn nhất, nhưng vẫn hi vọng ông ấy có thể liên hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ai-vinh-hang/2511495/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.