Tôi từ trong phòng động cơ chạy đến hành lang, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem vị kia có đuổi theo không. Sau đó tôi phát hiện, có lẽ anh ta trải qua kiếp nạn sinh tử nên chân nhũn, giờ này có lẽ vẫn còn ở trong phòng động cơ, cho nên không có đuổi theo tôi trong hành lang mê cung này. Ngay cả chân tôi cũng hơi đau, vừa rồi cứu anh ta tôi còn tưởng mình sắp chết.
Tay chống lên vách tường hành lang, chậm rãi bước về phía trước, thoạt nhìn thời gian đã khá muộn, cho nên các cửa khoang thuyền đều đã đóng lại, mọi người bây giờ đều nằm trong chăn ấm mơ đến nước Mĩ rồi. Tôi đương nhiên không tính toán về phòng của mình ở khoang hạng ba, cho dù không tính phòng toàn đàn ông thì vì an toàn tôi cũng không thể trở về. Tôi luôn có cảm giác lão Poodle vẫn đang chờ tôi ở đó, hoặc là mượn nhân viên phục vụ nhìn chằm chằm ngoài khoang thuyền.
Vì để bắt kẻ trộm, họ cúc cung tận tụy chỉ kém cái chết thôi.
Nói thật, Caledon Hockley muốn rửa sạch tội danh bị nói xấu thì chỉ cần mở miệng là được. Lúc tôi ở cùng với Andrew, tin tức cơ bản của bản thân đều không phải thật. Chỉ cần anh ta xin danh sách hành khách trên tàu là biết, nên biết là ở đó không có tên tôi, càng không có một vị chú nào sắp rời thuyền vào ngày mai cả.
Titanic ngày mai sẽ cập bến, tôi chỉ nhớ có một vị cha sư người Anh, ông ấy chụp được bức ảnh mọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ai-vinh-hang/2511433/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.