Theo quán tính tôi hít sâu một hơi, động tác này vĩnh viễn giống như một loại bản năng khi tôi bắt đầu làm một chuyện gì đó. Mỗi lần cần giải quyết chuyện gì hay bắt đầu điệu múa trên vũ đài, tôi đều mím môi, khép hờ mắt, hít thở thật sâu.
Tôi dường như ngửi thấy mùi vị của nước biển và mùi nước sơn chưa khô của thân tàu. Hô hấp làm cho tôi khôi phục lại sinh cơ trên những cơ bắp đã quá mệt mỏi, cơ thể tôi giống như bông hoa quỳnh nở trong đêm tối, tiếng vang phát ra nhỏ tới mức không chú ý sẽ không nghe thấy, xương cốt tỉnh lại sau khi hấp thu dưỡng khí. Tôi nhẹ nhàng đứng lên, đút hai tay vào trong túi, mặt lạnh khiêu khích đáp lại, “Cái này rất đơn giản, tôi có thể làm động tác mà anh tuyệt đối không làm được, đánh cuộc hay không?”
Jack tò mò nhìn tôi, giống như muốn nhìn thật kĩ tôi một lần nữa, hắn buông đôi tay xuống, “Tốt, tiền đặt cược là cái gì?”
“Ngày mai Titanic sẽ ngừng ở cảng Queenstown để chở hành khách Ireland, người thua sẽ phải lên bờ. Chúng ta sẽ có một người thắng được hai tấm vé tàu, không phải sao?” Tôi bắt đầu khởi động bước chân tại chỗ, cảm giác làm đến nơi đến chốn này làm tôi tự tin hơn, tôi bắt đầu tìm kiếm tiết tấu cảm giác.
“Tiền đặt cược này thật lớn.” Jack khó xử nhíu mày, hắn học tôi hai tay đút túi quần, ở tại chỗ do dự đi lại vài bước, trầm tư vài giây rồi huýt sáo, “Đổ, đời người chính là một ván
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chan-ai-vinh-hang/10403/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.