Khi đưa ta về phủ, ánh hoàng hôn đỏ rực một mảng, Phó Lăng Tiêu rất tự nhiên giúp ta đặt bục chân xuống.
Ta thản nhiên nhận lấy, ngẩng đầu:
“Vị Phó tiểu tướng quân tự cao tự đại cũng sẽ vì người khác mà hạ mình sao?”
Trên mặt hắn không hề có vẻ khó xử, cười nhìn ta thuận theo:
“Không chỉ có, mà còn là tự nguyện.”
Ta nheo mắt lại, lời nói ra thẳng thắn đến đáng sợ:
“Phó Lăng Tiêu, ngươi mến ta, ngươi còn muốn cưới ta.”
Hắn đâu phải kẻ ngốc, ngay từ đầu ý đồ của phụ thân ta đã thể hiện rõ ràng, nếu không có ý trong lòng, đã sớm từ chối thẳng thừng, không thể hết lần này đến lần khác mời ta ra ngoài.
Hắn không phải tiểu binh dưới trướng phụ thân ta, không cần lo lắng nếu từ chối sẽ khiến phụ thân ta giận.
Do đó, điều khiến hắn làm như vậy, chỉ có một — hắn cam lòng.
Hắn cam lòng cùng ta thả diều, cùng ta đi săn mùa xuân, ngắm cảnh mùa thu.
Hắn thích ta.
Trần thúc và Tiểu Thúy bên cạnh bị lời nói quá bạo dạn của ta dọa sợ, không dám lên tiếng.
Khiến bốn phía trở nên yên tĩnh. Chỉ còn lại ta và Phó Lăng Tiêu nhìn nhau.
Đôi mắt dài hẹp của hắn nheo lại, một lát sau, yết hầu hắn khẽ chuyển động, kèm theo tiếng gió rít:
“Ừm.” Hắn đã thừa nhận.
Ta cười rạng rỡ. Hắn cũng cười theo ta.
“Nhưng ta chưa từng nói sẽ gả cho ngươi.” Ta đổi giọng.
Tên này e rằng đã sắp sửa nghĩ xong sính lễ, đang chuẩn bị cưỡi ngựa quay về viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tuu-kiep-nay/4799313/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.