Những cơn mưa vẫn không ngừng rơi. Mưathấm xuống từng tán lá, từng tấc đất khiến không gian như tươi mới hơnnhưng đâu đó lại phảng phất khí vị âm u. Như nơi Ken đang ở đây. Dù câycỏ có được tắm trong mưa lạnh thì vẫn không thể che đi được mùi vị củabóng tối, mùi vị của quỷ dữ. Đôi chân Ken nặng nề tiến vào ngôi nhà củamình. Cả thân thể cậu lúc này đây đã thấm đẫm mưa. Khi vừa tiến vào cănphòng của mình, cả thân thể Ken như không có trọng lực sụp hẳn xuống sàn nhà. Nước mưa từ trên người Ken nhỏ xuống ướt tạo nên mảng nước lớntrên nhà. Chỉ có điều trong đó có lẫn cả dòng máu đỏ tươi từ cánh tayKen chảy xuống tạo nên màu đỏ đáng sợ. Chỉ có Ken là vẫn bình thường,khuôn mặt tuy đã tái đi vì lạnh và vì mất máu nhưng trong đáy mắt vẫnkhông có chút lo lắng, run sợ. Dường như vết thương trên người cậu lúcnày đây không phải là của mình vậy. Nhưng cảm giác trong người lúc này,chỉ mình Ken mới hiểu được. Đó là sự mệt mỏi và tuyệt vọng. Ken ngảngười, dựa vào thành cửa sổ, ánh mắt mơ hồ hướng về phía xa kia.
********************************
Băng như kẻ vô hồn, cứ bước vô định về phía trước. Mặc cho tiếng gọicủa Ân phía sau, nó cũng không một lần ngoảnh đầu lại. Bởi tâm trí nólúc này đây còn rối hơn trăm mối tơ vò. Không chỉ đầu đau, mà cả tráitim Băng lúc này đây cũng như bị ngàn vạn mũi dao đâm vào. Tại saochuyện này lại xảy ra với nó cơ chứ? Tại sao trên thế giới này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901906/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.