Chạm vào cánh tay của Ken, một cảm giáclành lạnh chạy dọc sống lưng nó. Chưa bao giờ nó thấy đôi tay cậu lạnhđến thế. Có cảm giác đôi bàn tay ấy được lấy từ đá ra, tê cứng, lạnhbuốt, không cảm giác. Đôi mắt đẫm nước của Băng ngước lên nhìn Ken. Sựthảng thốt, không tin thể hiện rõ qua ánh mắt Băng. Nó vẫn tự nhủ vớibản thân rằng, những gì vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác. Chỉ cần lúc nàyđây, Ken kéo nó vào lòng và nói với nó rằng: “Không sao rồi, mọi chuyệnđã qua rồi”. Chỉ cần Ken nói với nó như thế thì nó sẽ tình nguyện bỏ qua tất cả những gì vừa nhìn thấy. Nó sẽ coi như đó chỉ là ảo giác. Nhưngcó lẽ đó mãi mãi chỉ là suy nghĩ của Băng, bởi giọng nói của Ken lạnhlùng vang bên tai:
- Cô nhầm người rồi.
Chỉ một câu nói nhưng bao hàm tất cả. Ken đang phủ nhận sự tồn tại củacậu trong suy nghĩ của Băng. Chỉ một câu nói nhưng đủ để cho nó biếtđược đáp án mà nó đang cố phủ nhận. Mặc dù mọi thứ gần như đã quá rõràng nhưng Băng vẫn không muốn tin, nó vẫn ngoan cố phủ định mọi thứ.Bởi trái tim nó lúc này đây không chỉ còn là của riêng mình nữa mà tráitim trong lồng ngực này đã bắt đầu hướng về một bóng hình, một con người lạnh giá mà ấm áp. Mà con người ấy không ai khác là Ken. Có lẽ vì thếmà bằng bất cứ giá nào, Băng cũng cố gắng níu giữ lại chút hi vọng dùnhỏ nhoi:
- Ken…Ken…Cậu là Ken mà….
Lời nói của nó đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901905/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.