Rời khỏi sân thượng, Băng dựa hẳn ngườivào Ken nhờ cậu dẫn đi. Mặc dù bản thân nó không thương tích gì nhiều,nhưng đôi chân nó cứ như mềm nhũn đi khi đối diện với vết máu trên người Ken. Tựa vào Ken, cảm nhận hơi thở ấm áp của cậu, nó cảm tưởng những gì vừa trải qua thật giống như một cơn ác mộng. Một cơn ác mộng nó khôngmuốn lặp lại lần hai.
Cả hai đi được một đoạn thì cũng vừa lúc các thành viên còn lại của lớpđi lên. Hai bên giáp mặt nhau, không khí có phần ôn ào hơn hẳn. Băng đưa mắt nhìn tất cả một lượt thấy không có vết thương gì nghiêm trọng cũngthở phào nhẹ nhõm. Trong khi đó, Quỳnh Dao vừa thấy Băng đờ đẫn dựa vàoKen đã hoảng hốt tiến lại gần:
- Băng, bạn ổn chứ?
Lúc này Băng rời khỏi người Ken, tiến lại gần Dao. Nó mỉm cười trấn an mọi người:
- Mình không sao cả. Mọi người ổn cả chứ?
Tất cả đều gật đầu thay cho câu trả lời. Không ai bảo ai, tất cả cùng nở nụ cười mãn nguyện (trừ Ken). Trong cơn mưa ấy, đâu đó phảng phất sựhạnh phúc-một hạnh phúc hiếm hoi sau những trắc trở, khó khăn. Vếtthương trên tay bắt đầu khiến Ken đau nhói. Cảm giác sức lực đang bị rút cạn. Cậu lên tiếng:
- Cảm ơn mọi người. Tôi có việc đi trước.
Ken hơi cúi người thể hiện sự chân thành của bản thân. Ngay sau đó, Kencũng nhanh chóng rời đi. Ken đi rất nhanh như muốn che dấu đi một thứ gì đó. Trong khi các thành viên khác vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-tay-vao-qua-khu/1901889/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.