Cố Thanh Bùi không quay mặt,"Tôi không có rẻ mạt vậy đâu. Tôi không biết cậu có chủ ý gì, nhưng khẳng định không phải là thứ gì tốt lành. Tôi sẽ không cùng cậu đến tiệc mừng, lập tức cho tôi xuống xe mau."
Nguyên Dương hừ cười nói: "Còn chưa xem hợp đồng, sao biết không phải chuyện tốt chứ? Ông đến ngân hàng X thế chấp vay nợ chẳng phải không thành sao? Chi bằng thế chấp đất cho tôi đi."
"Thế chấp cho cậu?" Cố Thanh Bùi nheo mắt, giống như đang nhìn đồ thần kinh, "Hơn hai ngàn mẫu đất của tôi, cậu liền cho vay bốn trăm vạn ư?"
"Vậy nên để ông ký hiệp thương, theo giá thị trường thế chấp cổ phần công ty cho tôi. Ông muốn vay ngân hàng X ba trăm triệu, tôi hiện tại không lấy ra được nhiều như vậy, bất quá, ông giờ chẳng phải chỉ thiếu chút tiền đó thôi sao?" Nguyên Dương rung văn kiện trong tay, "Ông rốt cuộc có xem thử hay không."
Cố Thanh Bùi thoáng do dự, rốt cục lấy qua bản hợp đồng, nhanh chóng lật qua một lần, điều kiện hợp đồng ngắn gọn hợp lý, một chút trá hình cũng không có. Cố Thanh Bùi biết, đây quả thật là biện pháp duy nhất có thể giải quyết cấp bách.
Hắn khép hợp đồng lại, liếc nhìn Nguyên Dương một cái, "Cậu vì sao lại giúp tôi? Không phải là rất hận tôi sao?"
Nguyên Dương lộ ra nụ cười ác liệt, "Tôi vẫn luôn chờ một ngày ông phải cầu xin tôi, cảm giác này thật sự là không tồi."
Cố Thanh Bùi cười lạnh một tiếng, "Ấu trĩ."
Nguyên Dương châm chọc nói: "Anh Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851431/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.