Đồng tử của Cố Thanh Bùi chợt co rút lại, trơ mắt nhìn Nguyên Dương đem một con dao cắm lên mu bàn tay của gã bảo vệ kia, non nửa con dao đâm vào mu bàn tay, xuyên qua lòng bàn tay của người nọ.
Cố Thanh Bùi nhíu mày, tuy hắn biết đối phó loại côn đồ vô lại này, lấy bạo lực áp chế kỳ thật là thủ đoạn tốt nhất, có tính đe dọa nhất, song hắn cũng không có tính toán làm như vậy. Cho dù thật sự không có cách nào đành phải sử dụng bạo lực, hắn cũng không muốn tận mắt chứng kiến, hắn chính là người bình thường, đối với mấy chuyện máu me dù sao cũng không có ấn tượng tốt gì.
Chính là Nguyên Dương hiển nhiên so với hắn càng biết nên đối phó thế nào với loại người này.
Hắn quay đầu nhìn Nguyên Dương, sườn mặt Nguyên Dương gần trong gang tấc, gần đến Cố Thanh Bùi có thể nhìn thấy lông tơ trên mặt Nguyên Dương, đường cong kiên định kia khiến cho Cố Thanh Bùi rung động không ít.
Ánh mắt Nguyên Dương tối tăm dọa người, y buông lỏng tay nắm chuôi dao, con dao xuyên qua bàn tay cắm vào sàn nhà, trực tiếp đóng đinh tay gã bảo vệ kia trên mặt đất. Y tóm tóc gã, cưỡng ép người nọ ngẩng đầu.
Gã bảo vệ sắc mặt trắng bệch, môi run run không dám mở miệng.
Gã biết Nguyên Dương là loại người tàn nhẫn, không nói hai lời trực tiếp đưa dao, ngay cả khoảng trống nói chuyện cũng không cho gã, kẻ thế này thực khiến cho người ta sợ hãi.
Nguyên Dương buông lỏng bàn tay bịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851430/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.