Thời điểm ban mai còn chưa rạng hẳn, Nguyên Dương đã liền tỉnh lại.
Y có thói quen chạy bộ buổi sáng, đồng hồ sinh học đặc biệt chuẩn xác. Chính là cảm giác ôm Cố Thanh Bùi trong lòng thật sự là rất thích, vừa ấm áp lại thoải mái, trong khoang mũi tràn ngập hương vị của Cố Thanh Bùi, má dán lên làn da ấm áp của Cố Thanh Bùi ấm áp. Cái cảm giác chặt chẽ thân thiết này, khiến y có thể đặc biệt phô bày quyền sở hữu của mình một cách rõ ràng, làm y luyến tiếc không muốn buông tay.
Y dùng đầu mũi đẩy vào hõm gáy của Cố Thanh Bùi, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Thanh Bùi. Nếu Cố Thanh Bùi cứ ngủ mãi trong lòng y như vậy thì thật tốt, chí ít y sẽ không còn phải nghe những lời mình không muốn nữa.
Chỉ một chút động chạm như vậy, vẫn làm Cố Thanh Bùi tỉnh giắc, hắn nheo nheo mắt, khàn khàn nói: "Cậu tỉnh rồi à? Mấy giờ rồi?"
"Năm giờ."
"Dậy chạy bộ hả?"
"Ừ."
Cố Thanh Bùi dùng sức nhắm mắt rồi lại mở ra, "Tôi phải...... Tôi phải quay về phòng cho khách."
Nguyên Dương khó chịu nói: "Không về cũng có sao đâu."
"Buổi sáng bị giúp việc nhìn thấy thì sao."
"Có làm sao đâu."
Cố Thanh Bùi thấp giọng nói: "Cậu không phải là ngủ đến hồ đồ rồi chứ, chúng ta ở nhà cậu đó, cha mẹ cậu bất cứ lúc nào cũng có thể phát hiện."
"Phát hiện ra thì sao?"
Những lời này vừa nói ra, hai người đều sững sờ, trong phòng im lặng dị thường.
Chẳng ai hay, bị phát hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851384/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.