Thời điểm buổi trưa ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi muốn hỏi Nguyên Dương tiến triển phía bên kia một chút, nhưng lại ngại gọi điện thoại cho y, đành phải gọi Trương quản lý để nghe ngóng tình hình.
Trương quản lý cùng Vương Tấn hiển nhiên không biết Nguyên Dương nửa đêm khuya khoắt chạy về, ở đó không đến hai mươi phút lại quay trở lại, chỉ nói tình trạng tinh thần của Nguyên Dương không tốt lắm.
Cố Thanh Bùi ngẫm lại có chút sợ hãi, tình hình giao thông bên đó không tốt, xấp xỉ bốn mươi phút đi đường đều là trên đường rừng chật hẹp, tối tăm, ngoằn ngoèo, tay Nguyên Dương còn bị thương, may mà không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.
Hôm qua kỳ thật không nên để cho y quay lại, vạn nhất thực sự xảy ra chuyện gì......
Cố Thanh Bùi không dám nghĩ tiếp nữa, chính là dặn ông lúc trở về ngàn vạn lần đừng để Nguyên Dương lái xe.
Buổi chiều hôm sau, Nguyên Dương đã trở lại.
Thời điểm Cố Thanh Bùi mang notebook xuất môn đi họp, mới nhìn thấy Nguyên Dương ngồi trước bàn công tác của y, nhìn chằm chằm mặt bàn ngẩn người.
Hắn ngay cả Nguyên Dương trở về khi nào cũng không biết.
Nghe được tiếng mở cửa, Nguyên Dương quay đầu nhìn hắn một cái, vành mắt thâm quầng có điểm nặng nề, mắt đục đỏ ngầu, vẻ mặt mỏi mệt, nhìn qua trạng thái quả thật không tốt.
Cố Thanh Bùi nhìn y, bình tĩnh nói: "Về rồi à. Tôi có nghe Trương quản lý báo cáo qua, công việc rất thuận lợi."
Nguyên Dương lạnh lùng nhìn hắn, "Không sơ suất với Vương tổng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851383/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.