Buổi tối thứ sáu, Cố Thanh Bùi được mời đến một bữa tiệc, cùng lãnh đạo cục Địa chính bàn luận vấn đề chuyển đổi mục đích sử dụng một mảnh đất. Bữa ăn đó uống không ít rượu, bất quá với tửu lượng của Cố Thanh Bùi, hắn cũng không có say, ngược lại hạ gục hai người bên đối phương.
Thời điểm lão Triệu lái xe đưa hắn về nhà, nghĩ muốn đem hắn đưa đến cửa, song hắn không để lão Triệu đi lên. Nếu như không cần thiết, hắn cũng không nguyện ý để cho mấy người nửa quen nửa không biết địa chỉ cụ thể nhà mình.
Tuy rằng đi đường có chút loạng choạng, bất quá đầu óc vẫn còn năng lực tư duy, chính là cảm giác bao máy tính trong tay đặc biệt nặng, mí mắt đánh nhau. Đấu đá tâm cơ qua lại cùng người khác hết một ngày, chỉ muốn nằm xoài lên giường đánh một giấc ngủ thẳng đến hừng đông.
Cửa thang máy mở ra.
Cửa chính nhà hắn nằm chếch với cửa thang máy, hắn liếc mắt một cái liền thấy được tiểu chó săn kia mặc tây trang giày da song lại không chút để ý hình tượng ngồi tại cửa nhà hắn.
Nguyên Dương ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dáng say khướt của hắn, nhíu mày nói: "Lại uống rượu hở?"
Cố Thanh Bùi nhìn thoáng qua va ly kéo bên chân y, lại nhìn nhìn bộ dáng phong trần mệt mỏi của y, đây chỉ sợ là vừa xuống máy bay đã trực tiếp đến đây.
Hắn lắc lắc đầu, "Cậu sao đã trở lại vậy? Tôi đã cho cậu về đâu."
"Tôi muốn về thì sẽ về, ông còn muốn tôi ở đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-phong-doi-quyet/1851364/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.