Sau khi hai tên cận vệ dắt Thanh Hằng ra khỏi tầm mắt của ba người. Phan Việt nhìn Tiểu Đào ân cần nói:
“ Tiểu Đào, không phải anh không nể mặt em, mà là vì anh tôn trọng em. Anh không thể để nhân viên của mình đối xử với em như vậy được.”
Tiểu Đào nghe vậy thở dài, cô cũng không muốn nhiều lời nửa. Cùng là nhân viên giúp việc, lại đồng cảnh ngộ nên việc cô đồng cảm tương liên là điều hiển nhiên. Qua tiếp xúc với Phan Việt, chẳng hiểu sao cô thầm ước Gia Lâm bằng một góc của Phan Việt thì áp lực ở cô sẽ giảm đi rất lớn.
“ Em hiểu mà, qua mấy ngày nay, em biết anh là một ông chủ tốt bụng.”
Phan Việt nghe cô nói vậy trong lòng ấm áp, liền trêu chọc:
“ Chẳng lẻ ông chủ của em không tốt, anh nhớ lúc trước em còn nói anh ta là đồ ác độc?”
“ Không có, không có..”. Cô xua tay phản bác, chậm rãi trả lời:
“ Chỉ là anh ta hơi khó tính một xíu thôi.”. Tiểu Đào xụ mặt xấu hỗ, ai lại đi nói xấu ông chủ bao giờ, biểu cảm cô lúc này làm cho Phan Việt và Lão Minh bật cười.
“ Anh ta 35 tuổi rồi, đang ở cái độ tuổi bắt đầu bước vào ngưỡng trung niên, khó là phải rồi.”. Tiểu Đào nghe Phan Việt nói liền cười to.
“ Haha, anh nói làm em mới thấy đúng, quá đúng ha..”. Thật sự cô rất thích nghe những lời như thế này, đặc biệt là ông chủ của cô. Không biết nếu Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629380/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.