Máy bay sau khi tiếp dẫn nhiên liệu, hướng phía bắc cất cánh quay về Việt Nam. Ngồi bên trong, Tiểu Đào im lặng nhìn ra cửa sỗ, từ khi lên máy bay cô thường xuyên có cảm giác bất an. Phan Việt nhìn thấy tâm trạng cô trái ngược hoàn toàn cách đây mấy tiếng, liền hỏi:
" Sao thế, sao em không nói câu nào vậy."
Tiểu Đào lắc đầu:
" Không có, em thấy chuyến đi này thật vui và không biết bao giở được quay lại đây, nên chỉ hồi tưởng một chút". Cô nhìn anh nói, ánh mắt có chút đượm buồn. Lời cô nói tất nhiên là thật lòng, chuyến đi này là chuyến đi ý nghĩa và trọn vẹn nhất mà cô được đi, nhưng vấn đề cô buồn lại là chuyện khác. Lần trở về này, cô thấy bản thân sẽ rất thảm, không bị nhiều người mắng là phúc lắm rồi . Nếu mình cô chịu trận thì không sao, nhưng để ảnh hưởng đến công ty giúp việc thì phiền phức rất lớn. Càng nghĩ đến tháng lương đầu tiên gần đến tay khiến cô càng buồn hơn.
Lão Minh cũng nhìn thấy Tiểu Đào khác lạ, tức khắc lão hiểu được Tiểu Đào đang lo lắng chuyện gì, với kinh nghiệm của lão, quản lý hơn mấy ngàn người thì không hiểu mới là lạ, lão đi đến bên cạnh liền trấn an cô:
" Yên tâm đi, hôm trước anh đã gọi báo cho Minh Hoàng rồi."
Phan Việt nghe lão Minh nói thì đã hiểu được vấn đề Tiểu Đào đang vướng mắc. Hèn gì nãy giờ cô cứ nhìn ra cửa sỗ, im lặng một cách vô cớ.
Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629376/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.