Phan Việt và Tiểu Đào vui đùa đuổi theo nhau, chạy lên một đồi núi tuyết yên tĩnh. Nơi đây vốn được du khách đặt cho cái tên là công viên mê hoặc, vì nó có rất nhiều cảnh vật thơ mộng được kết hợp hài hòa cùng với rừng cây thông đơn sơ, tạo thành những con đường lá vàng rơi đầy chất lãng mạn. Thế mà giờ đây những trận tuyết rơi dày đặc đã làm che lấp đi bề mặt, thay phiên nhau xếp thành từng tầng từng lớp, biến cảnh vật xung quanh thành một sa mạc bao phủ mọi ngóc ngách toàn là tuyết.
Tiểu Đào vừa chạy vừa thở ra những hơi nóng phì phò như làn khói. Cô quay đầu cười rạng rỡ thách thức:
“ Anh Việt đố anh bắt được em.”
“ Được.”. Phan Việt ôn nhu đáp lại.
Từ lúc rời quán cà phê đến bây giờ, anh cứ chạy sau lưng Tiểu Đào mặc cho cô thoải mái tự nhiên thích làm gì thì làm, chứ bắt lấy cô thì dễ như trở bàn tay lúc nào muốn mà không được.
Phan Việt tăng tốc độ tóm lấy cái áo khoác của Tiểu Đào, sau đó anh luồn hai tay ôm trọn vòng eo cô, đem cơ thể cô nhấc bổng lên cao. Thấy cơ thể mình được Phan Việt bồng, cô đỏ mặt nhìn khuôn mặt phía dưới, miệng ú ớ không nói thành lời.
“ Sao, còn dám thách thức anh nữa không?”. Anh ngước mặt lên nhìn cô trêu chọc.
“ Em sai rồi, thả em xuống đi.”. Cô vung chân giãy đành đạch cầu xin.
“ Mới vừa rồi thấy em còn mạnh miệng lắm mà.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-nhe-vao-moi-em/2629364/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.