Bước chân của Tống Tử Đằng dừng lại trước cửa nơi vĩnh hằng đã tiễn đưa biết bao sinh mệnh. Sau nhiều lần Tống Tử đằng không chịu bỏ cuộc mà bám riết lấy Lục Diệp gặng hỏi, cuối cùng đối phương cũng chịu tiết lộ cho Tử Đằng biết nơi hắn đã giấu em đi.
Lục Diệp nói rằng vào buổi sáng cái ngày mà Tống Tử Đằng tỉnh dậy sau hai tháng điều trị, ngay trước khi hắn mở mắt chỉ nửa tiếng thôi, Lục Diệp cùng với vài kẻ thân cận và đã đưa em tới nơi này, trước khi tiễn em đi chặng đường cuối cùng trước lúc chia xa. Họ đưa thân xác em vào trong một chiếc hòm bằng gỗ đóng kín như bưng, khi hai má em đã không còn hồng hào và đôi môi cũng chẳng còn sắc đỏ, khi máu em ngưng chảy và trái tim cũng chẳng còn thổn thức vì nỗi đớn đau.
Nơi an nghỉ của Vân Hi được xây trên một nền đất khá cao, những cây cỏ dại cũng được cắt tỉa gọn gàng và chẳng có bất cứ vết bụi bẩn nào bám trên thành mộ. Tống Tử Đằng chậm rãi bước lên từng bậc cầu thang trước khi tới được chỗ Vân Hi. Lần này, hắn không cần phải đi thật nhanh để đuổi kịp em nữa, cũng không còn phải sợ hãi em sẽ trốn chạy khỏi mình, bởi vì Vân Hi sẽ mãi mãi nằm ở đây.
“Tại sao không để tôi gặp em lần cuối mà đã vội rời đi?”
“Em giận dỗi tôi nên không muốn ở bên tôi nữa, có phải không?”
"Thôi được, nếu em thích ở nơi này, vậy thì cứ ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570527/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.