Mười lăm năm trước
Những ngày đầu đông đã tới, tiết trời bắt đầu trở lên lạnh giá, gió mùa đông bắc len lỏi vào từng ngóc ngách nơi con phố nhỏ vắng bóng người qua. Vào khoảng thời gian này, chỉ những người có công việc không thể đừng được mới đành phải bước ra khỏi cửa, nếu không, dám chắc ai cũng chỉ muốn rúc vào trong chăn, cuộn tròn lại để lẩn tránh cảm giác lạnh lẽo buốt da buốt thịt.
Vậy mà ở góc phố, một thằng bé nhỏ xíu, nhìn qua chỉ độ khoảng tám, chín tuổi, trên người mặc độc một chiếc áo sơ mi và áo len mỏng, lại đứng thu lu hứng chịu từng cơn gió lạnh tạt qua. Người thằng nhóc run lên cầm cập và hai hàm răng cũng bập cả vào nhau. Thế nhưng nhóc con vẫn không chịu rời đi chỗ khác, cậu đã đứng yên một chỗ như vậy được ba ngày rồi, chỉ bởi vì mẹ thằng bé đã dặn rằng "Đứng ở đây đợi mẹ nhé, không được đi đâu hết, mẹ sẽ trở về sớm thôi."
Thằng bé không quá tin tưởng những gì mẹ cậu đã nói, bởi vì bà luôn thất hứa, năm ngoái, bà ấy đã thề thốt rằng vào ngày sinh nhật bảy tuổi của thằng bé, hai mẹ con họ nhất định sẽ cùng nhau tới công viên giải trí. Thế nhưng cuối cùng, bà ấy đã quên, bà bỏ quên cậu ở nhà với cánh cửa khóa chặt khi đang lăn lộn trên giường với những người đàn ông lạ mặt mà thằng bé thậm chí còn chẳng biết tên. Thằng nhóc chỉ biết rằng, tất cả bọn họ đều là thuộc hạ của người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570524/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.