Ngay khi Nhật Tâm lui tới bên bục cửa sổ, ở dưới, một tấm vải bạt đã được giăng sẵn, lúc Nhật Tâm ôm Vân Hi rơi xuống tấm bạt, đồng bọn của cậu ta đã nhanh chóng đưa hai người lên xe. Tống Tử Đằng mặc dù lao tới muốn túm Vân Hi lại ngay lúc đó nhưng vẫn không kịp. Một tấm gỗ hình chữ nhật, rỗng ở giữa và bốc cháy ngùn ngụt đã rơi xuống trước mắt hắn ngay lúc đó, nếu Tống Tử Đằng nhanh hơn hoặc chậm hơn dù chỉ nửa giây thôi, có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một ngọn đuốc sống.
Khoảnh khắc thấy Vân Hi từ tầng tư rơi xuống, lần đầu tiên Tống Tử Đằng có cảm giác sợ hãi đến như vậy, tim hắn đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhanh hơn cả lúc nghe tin hai người sinh ra hắn đã tự sát trong ngày đông lạnh giá. Có lẽ lúc này, Tống Tử Đằng đã trưởng thành hơn, hoặc có thể hắn đã từng trải qua mất mát, trải qua nỗi cô đơn cùng cực, nên cảm giác sợ hãi mất đi người cực kỳ quan trọng đối với mình lại càng bị đẩy lên tới đỉnh điểm. Hoặc chỉ đơn giản rằng người đó là Vân Hi, là người hắn nợ cả một đời an yên mà không cách nào trả lại, là người mà bây giờ hắn chỉ muốn ôm chặt lấy trong vòng tay trước khi quỳ gối trước em ấy mà nói lời xin lỗi muộn màng, nói rằng "Em hãy đánh tôi đi, hãy giết tôi đi nếu đó là điều em muốn, bởi vì mạng sống của tôi là do em dùng chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570523/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.