Tống Tử Đằng cúi người, nhặt lên hai, ba tấm ảnh cũ kỹ dưới đất. Ngón tay cái của hắn chạm vào sườn mặt người con trai đang cõng mình trong bức ảnh đã ố vàng đi. Người ấy có khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao lấp ló dưới những lọn tóc đen nhánh bị nước mưa ẩm ướt làm cho dính sát vào làn da trắng nõn như tuyết mùa đông, đôi mắt sáng cũng vì thế mà bị che khuất đi sau mái tóc đen và màn đêm tĩnh lặng nơi con ngõ tối tăm vắng bóng người qua lại. Tống Tử Đằng lật sang tấm ảnh thứ hai, tấm này chụp nghiêng, chỉ thấy một nửa sườn mặt của người nọ, chiếc mũi nhìn từ góc độ này lại càng thanh tú hơn, và dù chỉ thấy y qua ảnh, nhưng Tống Tử Đằng dường như cảm nhận được cả cái buốt giá đã làm đôi môi đỏ kia lập cập run rẩy. Lại thêm một bức nữa, lần này, Tống Tử Đằng như quay ngược thời gian, từ góc độ của người ngoài cuộc mà nhìn thấy bản thân của năm ấy, khi đó, hắn vẫn còn là một thiếu niên đang ở độ tuổi ăn học.
Gia đình Tống Tử Đằng đã từng rất khá giả, nếu không muốn nói là nằm trong top đầu của giới thượng lưu, hắn được thụ hưởng sự giáo dục tốt nhất, riêng về ăn mặc, lúc nào cũng đi trước người khác một bước, thứ gì mới ra mắt, nhà người ta chưa có, nhà Tử Đằng đã có thừa, cũng vì thế mà Tống Tử Đằng ngay từ khi niên thiếu đã cao lớn hơn bạn bè cùng trang lứa, lại thường xuyên chơi bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570520/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.