“Ngài… xin ngài nhẹ nhàng một chút… Đây là lần đầu của tôi…”
Callboy có ngoại hình từa tựa với Vân Hi vòng tay ôm lấy cơ thể, co rút hai chân như một con thú nhỏ mềm yếu trong tư thế phòng bị. Động tác của Lục Diệp lập tức đông cứng lại, lửa trong đáy mắt mới giây trước còn cháy bập bùng, giây sau đã tắt ngúm như bị dội một gáo nước lạnh, nhanh chóng tỉnh khỏi mộng mị. Lục Diệp vốn rõ hơn ai hết đây không phải là người mà hắn nhớ mong ngày đêm, nhưng trong chốc lát nỗi tiếc thương vẫn khiến hắn bị cuốn theo sự giả dối này. Vân Hi quật cường biết bao, sao có thể mở miệng van lơn dễ dàng đến thế. Huống chi người con trai này mặc dù cố diễn ra nét ngây thơ chưa biết mùi đời, nhưng chắc chắn đã bị vạn thằng chơi qua, đồng dạng là thứ giả tạo thấy tiền tài liền khom lưng quỳ gối, ngoan ngoãn phục tùng, không như Vân Hi của hắn, cương nghị, thẳng thắn, chẳng hề run sợ trước thế lực cường đại. Chán ghét thở hắt ra một tiếng, dùng tay bóp mạnh cằm khiến đối phương rên rỉ đau đớn, Lục Diệp trầm giọng hỏi.
“Nghe rõ và trả lời thành thật cho tôi. Gần đây Tống Tử Đằng có đưa người mới tới không? Một cậu trai trạc tuổi cậu, dáng người gầy yếu, tóc đen, khuôn mặt xinh đẹp đặc biệt bắt mắt.”
Động tác mạnh bạo không chút thương hoa tiếc ngọc khiến cậu trai nhăn mặt vì đau đớn, nhưng khí tức cường đại và sự nguy hiểm trong đáy mắt như có dao găm kia khiến callboy trong nháy mắt nhận ra kẻ trước mặt không phải loại người dễ dàng trêu đùa. Thật đáng sợ. Cậu thầm nghĩ, dám gọi thẳng tên giám đốc của bọn họ hẳn không phải là kẻ tầm thường. Cậu cố gắng lục tìm trong trí nhớ một hình bóng có đặc điểm giống như Lục Diệp miêu tả. Hàng ngày có biết bao hoa bướm được đưa tới đây, ai nấy đều xinh đẹp bắt mắt, đa số đều là tự nguyện dâng mình, mong cầu được phục vụ những vị khách có địa vị nhằm hi vọng đổi đời, hoặc sớm hoàn trả được những món nợ khổng lồ. Nhưng để nói rằng thực sự đặc biệt thì… đại não cậu lóe lên hình bóng một cậu thanh niên dáng người gầy yếu tới đáng thương, là trường hợp hiếm thấy bị ép buộc bán thân.
“Vài ngày trước thuộc hạ của giám đốc Tống có đưa một nhân viên mới tới đây, nhưng có vẻ người đó bị què, còn là một tên câm…”
Chưa đợi cậu nói dứt câu, những ngón tay cứng như sắt thép đã bóp chặt cằm của cậu đến phát đau, Lục Diệp bắt được manh mối, hai mắt thoáng chốc ánh lên tia hi vọng, dồn dập hỏi.
“Cậu ấy hiện giờ đang ở đâu?”
“Quản lý phân phó cậu ấy phục vụ ác ma… không, là Cố thiếu gia, sau đó nghe nói Tống giám đốc đột nhiên đổi ý, chạy tới cướp người trở về…”
Cậu trai ngập ngừng, suýt chút nữa là nói ra việc Tống Tử Đằng cùng với Cố Hải Đăng đánh nhau một trận chỉ để dành giật một tên điếm, còn khiến Cố tổng phải ra mặt. May là dừng kịp lúc, loại chuyện này tốt nhất đừng để người ngoài biết được.
Lục Diệp đen mặt, không nói thêm lời dư thừa nào, nhanh chóng quay lưng bỏ đi, cũng không ngoảnh lại một lần, để lại cậu trai nhìn theo bóng lưng hắn với ánh mắt tiếc nuối. Dù tính tình nóng nảy nhưng ngoại hình Lục Diệp đúng chuẩn gu của cậu, dáng người không gầy cũng không béo, cơ bắp săn chắc hấp dẫn, sức lực lại đặc biệt lớn, cảm tưởng chỉ cần dùng một tay cũng có thể nhấc bổng đối phương, mà ở phương diện giường chiếu, chắc chắn quyến rũ vô cùng, khí tức áp đảo, cuồng bạo chiếm đoạt bằng nhiều loại phương thức khó đoán. Đặc biệt là gương mặt thoạt nhìn qua có vẻ đạo mạo ấy, thực chất chôn giấu thủ đoạn vô biên. Nhưng qua sự việc vừa rồi, thấy cái cách dồn dập bức cung của người nọ, có vẻ như hắn chỉ quan tâm tới một con mồi duy nhất. Cậu chậc lưỡi một cái, thầm ghen tị với tên điếm nào đó được vị khách đặc biệt quan tâm, cậu nào có biết người được đám dã thú ấy để vào mắt có lẽ kiếp trước đã gây ra tội ác tày trời nên kiếp này mới phải chịu sự dày vò tàn nhẫn đến vậy.
Lục Diệp vừa đi trên hành lang, vừa gọi điện phân phó thuộc hạ đem một chiếc xe thể thao có tốc độ nhanh nhất tới đây. Vừa rời cổng Paradise, chiếc Rolls Royce màu xám bạc đã đỗ cách đó không xa, vừa đủ để Lục Diệp đi ra mà không đánh rắn động cỏ. Lục Diệp vừa ngồi vào ghế lái đã vặn tay ga tới mức cao nhất, phóng nhanh như con ngựa đứt cương tới tòa lâu đài đang giam giữ thiên thần của hắn.
Chiếc xe vừa dừng trước căn biệt thự xa hoa của Tống Tử Đằng, chưa đợi tài xế ra mở cửa, Lục Diệp đã tự mình đi xuống, không nói một lời liền bước thẳng vào trong. Mấy tên vệ sĩ ở ngoài nhìn thấy nhưng ngăn không kịp, mà dù có kịp cũng sợ đắc tội với Lục thiếu gia. Lục Diệp tuy lui tới đây không nhiều nhưng đám thuộc hạ cũng nhẵn mặt hắn, chí ít, bọn họ cũng phải ghi nhớ cho kỹ ngoại hình cậu cháu trai duy nhất của lão gia Tống Thành, vả lại, có ai không biết về sở trường của Lục Diệp đâu. Lướt mắt thoáng qua cơ thể cao lớn che giấu sau lớp áo sơ mi rộng, đối thủ thường ngỡ tưởng Lục Diệp yếu ớt do làn da trắng xanh vì ít tiếp xúc với ánh nắng, tựa như một quý tộc của dòng dõi Dracula, nhưng thực chất hắn là kẻ có võ, tập luyện quyền anh nhiều năm đã mang tới cho hắn số huy chương nhiều không đếm xuể, những kẻ không tự lượng sức xông lên, lỡ may dính phải một quyền của Lục Diệp là đủ để đi thăm ông bà tổ tiên.
Không có ai ngăn cản, Lục Diệp như con thoi lao thẳng về phía căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, luồng không khí loãng thếch và lạnh lẽo bao trùm nơi đây vẫn chẳng khác gì một năm về trước, khiến người ta phải rùng mình. Vừa đặt chân vào trong phòng, mùi thuốc sát trùng trộn lẫn với mùi máu đã xộc lên, ấn đường của Lục Diệp hơi nhíu lại, hắn sớm đoán được tình trạng thảm thương của người hắn yêu, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn khiến trái tim Lục Diệp thắt lại, đau nhói từng cơn.
Trên chiếc giường sắt êm ái bọc đệm đen kịt kia là thân ảnh với sắc thái đối lập, màu da trắng dị thường, thân thể gầy yếu đến mức hắn chẳng dám tưởng tượng, một bên của mắt người con trai ấy hõm sâu, khiến cho sống mũi càng nhô cao hơn, bên còn lại bị băng gạc che kín, lớp vải trắng quấn quanh kéo dài tới hết thái dương. Hai tay gầy guộc vẫn như trước không được buông tha, chúng bị còng sắt khóa chặt lại trên thành giường, xước xát. Và đôi chân thon dài đã từng làm Lục Diệp đắm say ngày ấy, hiện giờ chẳng khác với những bức ảnh mà hắn đã thấy là bao, dù được băng bó kỹ lưỡng nhưng máu đỏ vẫn lấm tấm thấm ướt một mảng. Thân là bác sĩ, Lục Diệp nhìn qua cũng biết đôi chân kia đã từng vặn vẹo ra sao, đau đớn đến cùng cực thế nào.
Lục Diệp như bị rút cạn máu, đã đến được tận đây rồi, hùng hổ như thế, vậy mà khi thấy người mình yêu ở trong thảm trạng này, chân hắn lại như bị đóng đinh vào sàn nhà, khó khăn lắm mới bước được tới bên chiếc giường đang hãm sâu Vân Hi. Lục Diệp muốn chạm vào khuôn mặt với làn da đã tái xanh đi của y, nhưng bàn tay cứ giơ lên giữa không trung mà không thể nào hạ xuống. Hắn có tư cách gì để tỏ ra thương xót cho em ấy đây. Chẳng phải hắn cũng là một trong những kẻ đẩy Vân Hi vào tình trạng này hay sao. Lục Diệp đã bỏ mặc Vân Hi bị Tống Tử Đằng nhục mạ và tra tấn, để mặc y cầu cứu van lơn, trân trân nhìn y bị thằng khốn nạn điên rồ kia dày vò đến mức sống như một cái xác không hồn. Và hắn còn…
Lờ mờ nghe được tiếng bước chân đến sát gần bên, Vân Hi dường như lơ mơ tỉnh giấc, y vô thức hé mở bên mắt còn lại đã mất đi một nửa thị lực, chỉ thấy một bóng hình vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Nhưng giờ đây, chỉ cần nghe thấy âm thanh của sinh vật sống, Vân Hi đã hoảng sợ tột cùng, y không màng cổ tay bị trói chặt mà ra sức giằng ra để tránh xa những nguồn cơn gây ra tội ác. Tuyến nước mắt không thể tự chủ lại ầng ậc tuôn ra, nhuốm đầy cả khuôn mặt gầy nhỏ đến đáng thương.
"A… a… hức…"
Những tiếng khóc nấc lên khiến trái tim Lục Diệp quặn thắt lại, hắn chưa từng thấy một Vân Hi yếu đuối và đáng thương như thế này bao giờ. Dù là cái lần tiêm thuốc vào cơ thể để Vân Hi chịu đau đớn tột cùng, em ấy cũng chưa từng gào khóc xin tha, chỉ tới khi gặp ảo giác và nhớ về Tống Tử Đằng, phần yếu đuối nhất mới bị bức phải lộ ra. Vậy mà bây giờ, một Vân Hi quật cường, dù chịu bao đau thương vẫn cố gồng mình tỏ ra mạnh mẽ đã bị Lục Diệp và Tống Tử Đằng cũng những kẻ lòng lang dạ sói ngoài kia chôn vùi xuống tầng tầng đất đá, chỉ còn lại phần yếu mềm và đáng thương như một con thú nhỏ bị cắn xé đến thoi thóp. Lục Diệp muốn ôm Vân Hi vào lòng mà vỗ về, mà ôm ấp, mà bù đắp cho những khốn khổ em phải chịu đựng suốt thời gian qua. Nhưng nhìn cảnh Vân Hi co chặt đầu gối, dùng chút sức lực yếu tàn vùi mặt vào trong đó lại khiến hắn không thể nào nâng tay. Lục Diệp sợ chỉ một động tác thừa thãi cũng đủ khiến em vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Chẳng biết từ lúc nào, hai bàn tay của Lục Diệp đã bị chủ nhân của nó nắm chặt tới mức móng nhọn đâm sâu vào da thịt, dòng máu đỏ nóng hổi chầm chậm chảy xuống sàn gạch lạnh lẽo. Nhưng hắn không cảm thấy đau, bởi vì nơi đau nhất là trái tim của hắn lúc này.
Cây kẹo bông xinh xắn, bồng bềnh như áng mây mà lũ trẻ mải mê giành giật, chẳng biết từ lúc nào đã tan ra, méo mó đến mức chẳng thể vãn hồi…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]