Nhân lúc Tống Tử Đằng sơ hở, Cố Hải Đăng không nói không rằng thẳng tay tung nắm đấm vào giữa khuôn mặt anh tuấn của hắn. Chỉ nghe một tiếng "cốp" giòn tan như đá nện xuống đất, mặt Tử Đằng đã nghiêng qua một bên, gò má hắn đỏ lên và máu cũng bắt đầu chảy ra từ khoé môi bị rách. Thế nhưng Tống Tử Đằng vẫn đứng rất hiên ngang, cơ thể hắn không hề dao động dù chỉ một li trước cú đấm chẳng chút nương tay của Cố Hải Đăng. Nếu là người bình thường, chịu tác động mạnh và bất ngờ như vậy giờ phút này hẳn đã ngã sóng soài dưới đất từ lâu.
Cố Hải Đăng thật sự có chút bất ngờ. Tên khốn trước mặt mạnh hơn dự liệu của hắn, khí chất không phải thứ sinh ra đã có, sức mạnh ấy có lẽ chính là thứ khiến Tống Tử Đằng luôn toát lên sự tự tin hiếm thấy, da thịt hắn chắc nịch và xương cốt thì cứng như đá, đây chắc chắn là cơ thể của một kẻ tập luyện võ thuật lâu năm. Cố Hải Đăng biết, Tống Tử Đằng hoàn toàn có thể tránh được cú đánh của mình, nhưng hắn vẫn đứng yên, dù là không nhìn thấy đi chăng nữa, nhưng với sự nhạy bén của kẻ thường xuyên luyện võ, chỉ nghe tiếng gió lướt nhanh qua cũng có thể nhận ra mình đang bị tấn công. Vậy tại sao Tống Tử Đằng lại không tránh, chẳng lẽ là do người hắn đang ôm chặt lấy trong vòng tay sao? Tống Tử Đằng sợ rằng nhất cử nhất động của mình sẽ làm ảnh hưởng đến Vân Hi? Cố Hải Đăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570506/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.