Vân Hi thực sự rất mệt mỏi, y liên tục bị hành hạ thể xác dù cho đã ngất đi vài lần. Dù vậy Cố Hải Đăng vẫn không hề có ý định buông tha cho kẻ bạc nhược đáng thương không may lọt vào mắt xanh của hắn.
Ở bên trong Vân Hi thực sự rất tuyệt, nơi đó dù bị đâm xuyên nhiều đến mức lỏng ra, nhưng chỉ cần Cố Hải Đăng bóp cổ khiến Vân Hi ngạt thở là chỗ đó lại ngay lập tức siết chặt lại như lần đầu tiên bị khai phá. Bởi thế, suốt cả quá trình giao hợp, hai tay Cố Hải Đăng đều bóp chặt lấy cổ Vân Hi, thỉnh thoảng hắn sẽ buông lỏng ra một chút để y khó khăn hít vào từng ngụm không khí, sau đó lại tàn nhẫn ra tay. Lúc sắp sửa muốn bắn ra, Cố Hải Đăng thậm chí còn ấn mạnh đầu Vân Hi xuống mặt bàn thủy tinh, khiến mấy mảnh vỡ vô tình ghim chặt vào đầu y, đau đớn khiến Vân Hi hé miệng kêu lên, lại khiến Cố Hải Đăng thúc tới càng thêm mạnh bạo, trước khi phun ra toàn bộ dòng chất lỏng nóng như dung nham vào nơi sâu nhất bên trong huyệt động.
Khi hắn rút thứ vừa dài vừa thô của mình ra khỏi nơi ấm nóng nhất trên cơ thể Vân Hi, một lượng dịch thể trắng đục cũng không còn bị ép giữ chặt lại bên trong nữa, đua nhau trào ra khỏi cửa huyệt như những giọt sữa trắng, vô cùng kích thích. Cố Hải Đăng liếc mắt nhìn xuống từ trên cao, hắn thở dốc một chút do vừa mới đạt tới cao trào, tính dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570502/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.