"Thiếu gia... tôi biết cậu đang ở độ tuổi sung mãn nhưng... điều tiết một chút sẽ tốt hơn cho người bệnh."
Lão bác sĩ già len lén nhìn sắc mặt thâm trầm của Tống Tử Đằng, thầm nghĩ không ổn bèn thức thời lái qua vấn đề khác.
"Vết cào trên lưng cậu ấy rất sâu, may là thiếu gia gọi lão tới kịp thời chữa trị, nếu không có thể mưng mủ, còn để lại sẹo và những di chứng về sau. Cổ tay cũng là vị trí rất nguy hiểm, dây chằng và gân tập trung ở đó. Đáng tiếc là..."
Ngập ngừng một chút, lại nhìn sắc mặt Tử Đằng không có gì biến đổi, lão mới mạnh bạo nói tiếp.
"Đáng tiếc là... dây chằng và gân ở cổ tay cậu ấy đều đã bị dị vật cứa đứt, e rằng từ nay về sau sẽ không thể cử động các khớp xương như người bình thường. Đồng nghĩa với việc không thể duỗi gập cổ tay cũng như cử động các ngón. Hai bàn tay bây giờ chỉ còn tác dụng trang trí mà thôi."
Tống Tử Đằng nghe xong chỉ hơi nhíu mày một chút, rồi phất tay đuổi lão bác sĩ ra ngoài. Đúng là nói lời thừa thãi. Nếu Cảnh Liêm - bác sĩ riêng của Tống gia không đi công tác, hắn đã không gọi người ngoài vào thăm khám cho Vân Hi. Cảnh Liêm luôn rất thức thời, vì hắn hiểu cá tính của Tử Đằng, chỉ cần Vân Hi không chết thì dù y có tàn phế cũng không quan trọng. Mỗi lần khám xong, Cảnh Liêm đều kê đơn rồi lặng lẽ rời đi.
Nếu Lục Diệp còn ở thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570492/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.