Chương trước
Chương sau
Nếu cậu đã yêu thương con chó kia đến mức chẳng để tôi vào mắt, vậy thì hôm nay...

"Đem nó vào đây."

Thuộc hạ nghe Tử Đằng phân phó lập tức rời đi, chỉ một lúc sau, gã quay trở lại cùng với một con chó Ngao Tây Tạng to hơn người trưởng thành. Bộ lông màu nâu sẫm, dài và rậm che đi đôi mắt đen đục ngầu, nhưng hình dáng kinh khủng sặc mùi nguy hiểm này chẳng khác nào một con sư tử. Khiến người ta sợ hãi là bộ phận sinh dục to khủng bố của nó đang cương cứng, còn rỉ ra chất dịch trắng đục, báo hiệu con chó này đang trong thời kỳ động dục.

Tên thuộc hạ mặc bộ comple đen tuyền rọ mõm nó lại bằng một cái rọ mõm inox, các thanh inox đan chéo vào nhau, thưa thớt, chỉ ngăn được hàm răng sắc bén cắn người, còn cái lưỡi thô ráp của nó vẫn có thể thè ra ngoài, hơi thở nặng nhọc đầy hưng phấn làm người ta ghê rợn.

Vân Hi vẫn ngồi gục đầu, linh hồn dường như đã thoát khỏi thân xác, nước mắt nhỏ từng giọt từng giọt xuống đất khiến tầm mắt y trở nên mơ hồ. Vân Hi nhớ lần đầu y gặp Đát Đát, đó là ở trong một căn nhà lụp xụp, tăm tối và rách nát hơn cả một cái ổ chuột nơi góc phố. Chủ nhân của nó phá sản, ông ta chở cả gia đình bỏ trốn, trên đường lên núi qua con dốc thì xe trượt bánh, cả nhà đều bỏ mạng. Đát Đát khi đó là con cún duy nhất trong cái hộp xốp mốc meo còn hơi thở, nó bé bằng nắm tay, đôi mắt nhắm nghiền vô cùng đáng yêu, Vân Hi trầm tư hồi lâu, tự hỏi nếu nó có khả năng suy nghĩ như con người, biết tất cả anh em của nó đã chết, biết nó bị chủ nhân bỏ lại nên mới không bị tử thần đoạt mạng nơi vách núi, nó sẽ cảm thấy may mắn hay xui xẻo.

Vân Hi thấy nó rất giống mình, cũng rất giống "người kia", tất cả bọn họ đều bị cuộc đời này đẩy vào đường cùng, tự sinh tự diệt. Y đặt cho nó cái tên "Đát Đát", nghe rất giống tiếng nô đùa chạy nhảy của nó trong mưa, là phiên âm của "dash dash", và có chữ "Đ" trong tên của Tử Đằng.

Con chó Ngao Tây Tạng thè cái lưỡi trơn ướt và thô ráp liếm vào nơi chật hẹp của Vân Hi, cắt đứt dòng hồi tưởng của y, lúc này Vân Hi mới nhận ra cơ thể mình đều đã bị nó liếm láp qua một lượt như nếm một cây kem, cảm giác ghê tởm khiến y rùng mình. Đát Đát chết rồi, cớ sao y còn phải chịu đựng sự sỉ nhục này. Vân Hi muốn cắn lưỡi tự sát... nhưng không còn kịp nữa, trong lúc thất thần, miệng y đã bị buộc chặt bởi một chiếc khóa miệng bằng da, quả bóng thủy tinh trơn lạnh ngăn y cắn vào lưỡi, hai tay bị trói vào hai bên cổ chân, tư thế bị ép buộc nâng mông về phía sau vô cùng sỉ nhục, đồng thời trói buộc y khỏi hành động tự kết liễu của mình.

Đưa đôi mắt trống rỗng nhìn khắp bốn phía, Vân Hi phát hiện ra cửa phòng đã bị khóa lại, y bị nhốt lại cùng với con chó khổng lồ này. Xác Đát Đát vẫn ở gần cánh cửa vẫn chưa bị đem đi, đôi mắt đen láy của nó nhìn y như còn sinh mệnh, không có đau đớn, chỉ có hoài niệm và vô tri. Vân Hi cố bò ra chỗ nó, nhưng chân và tay đã bị trói chặt vào nhau, cổ bị xích vào giường như một con chó, y chỉ có thể giương mắt nhìn bóng dáng Đát Đát ngày càng nhạt nhòa trong làn nước mơ hồ nơi đáy mắt.

Hậu huyệt vẫn tiếp tục bị cái lưỡi thô ráp liếm láp khiến dạ dày Vân Hi cuộn trào một nỗi ghê tởm khó nói thành lời. Cơn đau trong tâm khảm lan tỏa đến tim và âm ỉ trong lòng như bị hàng trăm cái gai nhọn đâm vào cùng lúc, cổ họng nghẹn lại như bị thứ gì đó to lớn và tàn nhẫn nhồi nhét đến tuyệt vọng...

---------

Đế giày của Tử Đằng gõ lộp cộp trên hành lang, ruột gan hắn nóng như lửa đốt. Hắn có quá tàn nhẫn không? Đây là lần đầu tiên Tử Đằng tự vấn bản thân câu hỏi này. Sáng nay khi tỉnh táo, hắn nhận ra mình đã dày vò Vân Hi suốt cả một đêm. Thứ đó của hắn vẫn còn chôn sâu trong cơ thể Vân Hi, khoái cảm đêm qua vẫn còn đọng lại, và mùi hương tình dục vẫn còn phảng phất trong bầu không khí ái muội. Hắn thấy đầu mình đau như búa bổ, những mảnh ghép vụn vỡ đến mức hắn chỉ mang máng nhớ đêm qua trong men say đã ép Vân Hi nói lời yêu thương. Ký ức đó khiến hắn hận không thể xoá đi. Vì vậy lúc ấy hắn ngay lập tức lên xe rời khỏi nơi này.

Nhìn sắc mặt xám ngắt của bọn gia nhân, Tử Đằng càng thêm bực bội, hắn túm lấy lão quản gia hỏi lý do tại sao không ai vào phòng Vân Hi, để mặc y ôm xác chết lạnh ngắt của Đát Đát. Lão quản gia cắn môi run lẩy bẩy, nhìn ánh mắt không cho phép trái lời của Tử Đằng, lão mới dám nói.

"Thiếu gia, đêm qua cậu đã lệnh cho chúng tôi không được phép của cậu thì không được bước nửa bước vào căn phòng đó. Y gào khóc nửa ngày, nhưng không ai trong chúng tôi dám vào giúp... Sau đêm thiếu gia giết tên vệ sĩ cưỡng bức y khi cậu không có ở đây, mọi người đều rất sợ..."

Bàn tay đang túm cổ áo lão quản gia của hắn dần dần tuột xuống, rất lâu sau đó hắn mới bừng tỉnh, dùng tốc độ nhanh nhất đi về phía căn phòng giam giữ Vân Hi, mở toang cửa.

Con chó Ngao Tây Tạng đã sắp sửa đưa thứ đó vào cửa động. Vân Hi bị nó cưỡi lên người, trên tấm lưng trắng muốt một thời khiến hắn mê say toàn là dấu móng vuốt sắc bén của nó tạo thành, dòng máu đỏ thẫm rơm rớm tràn ra, uốn lượn chảy xuống cổ.

Tử Đằng nâng chiếc tủ ở đầu giường lên ném về phía con chó khiến nó lùi lại mấy bước, phát ra tiếng rên hừ hừ vừa bất mãn vừa sợ sệt, vì hoảng loạn nên tách ra khỏi Vân Hi. Y không còn điểm tựa, đổ gục xuống như một cái cây khô héo và cằn cỗi đã bị rút cạn nhựa sống.

"Gọi bác sĩ đến đây, ngay lập tức."

Nhìn thấy bộ dạng hồn lìa khỏi xác của Vân Hi, Tử Đằng gào lên trong giận dữ.

Ngao Tây Tạng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.