10 năm trước
Sáu tháng trôi qua kể từ đêm mưa Tống Tử Đằng trốn khỏi sự truy đuổi của Đại Bàng Hội. Sáu tháng đủ để hắn quen dần với cuộc sống ở nơi vắng vẻ quạnh hiu này. Đêm ấy bị lũ khốn kiếp đó bám theo, Tử Đằng chỉ kịp lên một con tàu bất kỳ nhằm câu kéo thời gian, cũng không xem điểm dừng ở đâu. Hắn tùy ý nhảy xuống giữa đường lúc còn chưa tới trạm dừng chân khi phát hiện bọn chúng đã đuổi tới sát nút. Chỉ khi được Vân Hi và Nhật Tâm cứu về, ngày đêm chăm sóc, Tử Đằng tỉnh táo lại mới nhận ra mười năm trước hắn từng cùng cha mẹ và người anh trai chết yểu đến nơi này. Đó là nơi hắn gặp cậu bé mồ côi có ánh nhìn đan xen sợ hãi và khát vọng yêu thương. Đôi mắt xinh đẹp ấy, đến giờ Tử Đằng vẫn không thể quên. Có lúc, hắn thấy sự tương đồng giữa đứa nhóc năm xưa và Vân Hi, nhưng rồi lại nghi hoặc. Nếu đứa bé ấy còn sống, chắc chỉ trạc tuổi Nhật Tâm. Vóc dáng thấp bé, gầy yếu và bản tính ngây thơ, thiện lương của Nhật Tâm như là quy chuẩn để Tử Đằng hình dung về mối tình đầu chớm nở của mình.
Đó cũng là điều hợp lý khi trong sáu tháng này, người hắn tiếp xúc nhiều nhất là Nhật Tâm. Mỗi khi Tử Đằng thức dậy, đã thấy Nhật Tâm ngồi bên giường nhìn hắn, ánh mắt cậu trong vắt, đôi môi khẽ mỉm cười, còn dịu dàng hơn cả người mẹ trong ký ức. Tử Đằng vừa mất đi gia đình, mất đi tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570488/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.