Hừng đông, Tống Tử Đằng mới thỏa mãn rút hung khí của mình ra, Vân Hi khi đó đã đau đến ngất lịm. Vừa mới xuất viện đã bị ép buộc suốt nửa ngày, tình trạng Vân Hi hiện tại còn thảm hơn hai tháng trước. Khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, khóe mắt hồng hồng ẩm ướt; cổ, ngực, bụng, đùi non, cánh mông và cả hai chân đọng lại hàng loạt vết cắn rớm máu; hậu huyệt nhỏ hẹp bị tách mở, theo từng nhịp thở yếu ớt rung động, ép ra tinh dịch hòa lẫn với máu chảy dọc xuống đùi, thảm không nỡ nhìn.
Tống Tử Đằng không hiểu tại sao trong lòng có chút xót xa, đồng thời lại có chút hưng phấn và thỏa mãn.
Hắn phân phó thuộc hạ đem Vân Hi xuống tầng hầm, dưới đó có một căn phòng khóa kín, nơi hắn lưu giữ di ảnh cha mẹ và những thứ còn sót lại của gia đình. Phất tay lệnh thuộc hạ nhốt Vân Hi vào bể kính cao hai mét, treo y lên bằng dây gai. Sợi dây thép gai trói buộc cánh tay đủ dài để y có thể đặt chân xuống dưới đáy bể, nhưng tàn nhẫn thay, dưới đáy lồng kính đã đặt sẵn một bàn chông nhọn hoắt. Chỉ cần Vân Hi sa chân xuống, thứ đó sẽ ghim thẳng vào lòng bàn chân mềm yếu. Nếu muốn tránh, tay lại phải bám chặt vào sợi thép quấn đầy gai nhọn để nâng người lên. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù Vân Hi có làm gì, cũng không tránh được tự làm tổn thương cơ thể của chính mình.
Tống Tử Đằng ngồi trên ghế da, cao cao tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-day-thuong-dau/3570487/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.