Chương trước
Chương sau
Không biết qua bao lâu, Tống Tử Đằng mới cắt đứt dây thừng, Vân Hi đột nhiên không còn điểm tựa, rơi phịch xuống mặt đất. Khuôn mặt xinh đẹp lúc này ngoài lấm lem bụi bẩn, còn bê bết máu tươi, khoé môi rách toạc do bị cành cây chọc vào, nhìn thảm thương không chịu nổi.

Tống Tử Đằng nhếch môi nhìn y co rụt người lại trong đau đớn. Hắn rút mạnh cành cây ra, một lần nữa kéo xuống khoá quần. Kẻ ngu ngốc nhất cũng biết tiếp theo Tử Đẳng định làm gì.

Không được, không chịu nổi nữa!

Cơ thể gầy gò run rẩy co rụt lại, cố gắng lùi về phía sau chạy trốn. Nhưng cả người bị trói chặt cùng với tay chân bị đánh gãy chẳng khác nào người tàn phế, liệu có thể trốn được bao xa? Rất nhanh Vân Hi bị Tử Đằng bắt được, thô bạo nắm tóc, nhét thẳng cự vật vào tận sâu trong cuống họng.

"Ư... ư... ưm..."

Vân Hi ngoài đớn đau chỉ còn đau đớn. Côn thịt của Tử Đằng cứng rắn, thô bạo và đáng sợ gấp trăm ngàn lần, mỗi lần đều đâm sâu vào rồi mới rút ra, liên tục va chạm vào vết thương trong khoang miệng. Vân Hi cảm giác môi mình sắp bị thứ to lớn nóng bỏng này đâm đến rách.

Bắn toàn bộ tinh dịch vào trong miệng y xong, Tống Tử Đằng mới rút ra, nhưng phân thân vừa xìu xuống đã nhanh chóng cứng lại, hiển nhiên chỉ phát tiết trong miệng thứ tiện nhân này là chưa đủ thoả mãn hắn.

Tách hai bắp đùi Vân Hi đã phồng rộp do bị bỏng, Tống Tử Đằng dùng móng tay bấm mạnh vào vết thương, huyết tương cùng máu tươi nhanh chóng chảy xuống dọc theo bắp đùi, bị Tống Tử Đằng dùng ngón tay quệt lấy, nhét vào miệng Vân Hi, buông kèm lời đe doạ.

"Cậu cắn ngón tay tôi, tôi liền phế nốt tay trái của cậu."

Vân Hi có dự cảm không lành. Nhưng chưa đợi y đoán ra là điều gì, Tống Tử Đằng đã lấy cành cây nhỏ vừa rồi còn cắm trong miệng y đâm mạnh vào hậu huyệt nhơ nhớp máu tươi hoà lẫn với tinh dịch.

"Aaaa... ư... ư... aaa..."

Tra tấn như vậy, người bình thường còn không chịu nổi, Vân Hi làm sao có thể tránh khỏi không hét lên rồi cắn chặt răng, cũng đồng nghĩa cắn vào ngón tay Tống Tử Đằng đang nghịch loạn trong miệng. Mà Tống Tử Đằng dường như đã dự đoán trước được điều này, ngay lập tức bắt lấy tay trái của y chuẩn bị bẻ gãy.

"Không... đừng... đừng làm thế...ư"

Vân Hi theo phản xạ kêu lên đứt quãng.

Tống Tử Đằng nhanh chóng bị khuôn mặt vương đầy nước mắt này hấp dẫn. Đúng vậy, thứ thiếu sót hôm nay chính là những lời cầu xin tha thứ, cùng với sự thống khổ trên khuôn mặt xinh đẹp này.

Tống Tử Đằng không phát hiện biểu tình trên gương mặt mình lúc này tàn nhẫn cỡ nào, hắn rút cành cây ra, bế thốc Vân Hi lên, rồi đâm mạnh côn thịt vào trong huyệt động. Không nhanh không chậm đi về phía xe hơi trong khi côn thịt vẫn còn bị hậu huyệt gắt gao hấp trụ.

Theo mỗi bước đi của hắn, phân thân lại dập mạnh vào tiểu huyệt, nhồi đầy bên trong, khiến Vân Hi phát ra những tiếng "ư a" đau đớn. Khi Tử Đằng ngồi lên phía trước đầu xe, Vân Hi đã gần như mất đi ý thức. Bị Tử Đằng bất mãn thúc vào đến khi thanh tỉnh mới thôi.

"Tự mình động."

Tử Đằng lạnh nhạt nhìn y, nhưng trong ánh mắt là ngọn lửa dục vọng chưa được dập tắt. Thấy Vân Hi vẫn gục đầu xuống, Tử Đằng nhắc lại.

"Tự mình động, hoặc tôi phế tay cậu."

Vân Hi lặng lẽ cười trong nước mắt, cả hai lựa chọn này đều là địa ngục, Tử Đằng là đang vẽ ra những cách khác nhau để bản thân y tự dập nát tôn nghiêm của chính mình hay sao?

'Rắc rắc rắc'

"Aaaa"

Tống Tử Đằng tàn độc bẻ gãy năm ngón tay của Vân Hi. Tiếp tục nhắc lại yêu cầu một cách độc tài, âm điệu ngày càng trầm xuống, lạnh lẽo.

"Tự mình động hoặc tôi bắn nát sọ con chó của cậu."

Lúc này Vân Hi đã hoàn toàn thanh tỉnh, cún con Đát Đát... không được, đó là thứ duy nhất y không muốn đánh mất, là nhân chứng của đoạn ký ức ngọt ngào chứng minh Tử Đằng ôn nhu khi xưa thật sự tồn tại...

Chính mình đúng là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt mà. Tôn nghiêm vốn đã bị Tử Đằng dẫm nát dưới chân mà dày xéo từ lâu, không nghe lời chỉ đổi lại thêm đau đớn.

Nuốt ngược nước mắt vào trong, Vân Hi cố gắng duy trì thăng bằng trên đôi chân đã bị bẻ gãy, rút côn thịt to kinh người ra khỏi hậu huyệt, rồi lại không chịu được mà ngã thụp xuống, làm cự vật nóng rực thuận tiện cắm sâu vào trong cơ thể.

Vân Hi cắn chặt môi không cho tiếng thét thoát ra ngoài. Nhục nhã như vậy là quá đủ rồi, y không muốn phải tủi hờn thêm nữa. Nhưng hiển nhiên, đến mong muốn bảo toàn chút danh dự còn sót lại cũng không được Tống Tử Đằng cho phép.

"Mở miệng, khóc to lên."

Tống Tử Đằng ra lệnh, đồng thời vươn đầu lưỡi liếm nhẹ vào chiếc cổ rướm đầy máu tươi củ Vân Hi, đột ngột cắn mạnh.

"Hức... a... a..."

Từng giọt lệ thi nhau rơi xuống, thấm ướt gò má, Vân Hi không còn phân biệt được đó là những giọt nước mắt đau đớn vì linh hồn bị vùi dập, hay tủi nhục vì thể xác bị đày đoạ nữa.

"Chậm quá, vô dụng."

Tống Tử Đằng không đợi được Vân Hi tự mình động, hắn kéo căng hai cánh mông của y, nâng hông đâm toàn bộ phân vân vào trong huyệt động, động tác vừa nhanh vừa mạnh như vũ bão, môi hắn di chuyển dần từ cần cổ thanh thoát lên đến cánh môi vương máu của Vân Hi. Khi đôi môi hai người lướt qua nhau, Tống Tử Đằng đột ngột tát y thật mạnh.

Chính mình định làm gì vậy? Hôn thứ tiện nhân dơ bẩn này? Mày điên rồi Tử Đằng.

Hắn chuyển sang giày xéo hai điểm anh đào trước ngực Vân Hi như để phát tiết. Gặm cắn đến khi cả hai đều sưng đỏ, in đầy dấu răng, chảy xuống máu tươi mới thôi.

"Dừng... đau lắm..."

Vân Hi bị hành hạ đến nức nở, nơi tư mật phía dưới như bị ngàn mũi dao đâm đến đổ máu, có cảm giác bụng sắp bị xuyên thủng mất. Khắp người đều đau đớn, nhưngc càng đau đớn, lại càng thanh tỉnh.

"Câm miệng, thứ tiện nhân như cậu chỉ nên rên rỉ phục vụ đàn ông, cậu không có tư cách từ chối, càng không có tư cách cầu xin."

Tống Tử Đằng xé áo bịt chặt miệng Vân Hi, động tác xuyên xỏ ngày một thô bạo hơn như muốn giết người. Hắn ghét Vân Hi phản kháng hắn, nhưng lại đồng thời bị sự phản kháng ấy dấy lên dục vọng, muốn cưỡng bức y đến phát khóc, đến mức y không thể đứng được nữa, chỉ có thể bò dưới chân mặc hắn chà đạp.

Đến lúc trời đã nhá nhem tối, Tống Tử Đằng mới dừng lại. Cửa huyệt của Vân Hi bị xuyên xỏ cả nửa ngày trời, co dãn tốt hơn hẳn lúc trước, bị Tống Tử Đằng tàn ác nhét toàn bộ phân thân và hai tinh hoàn vào trong, bắn ra tại nơi sâu nhất trong hậu huyệt Vân Hi toàn bộ chất lỏng và nước tiểu.

Xong xuôi, hắn gạt Vân Hi ngã xuống đất, chính mình chỉnh lại quần áo phẳng phiu chỉnh tề, không nhìn ra vừa rồi Tống tổng tài còn như dã thú kích tình, tàn bạo tra tấn kẻ thù bằng dục vọng. Liếc nhìn Vân Hi nằm sóng soài dưới đất, khắp cơ thể là máu và tinh dịch, cửa huyệt không khép lại được, yếu ớt đóng mở, chảy ra vô số chất lỏng hắn vừa bắn vào.

Tống Tử Đằng hừ nhẹ.

"Dơ bẩn."

Lúc này Tống Tử Đằng mới để ý điện thoại có thông báo, là Lục Diệp. Dòng tin nhắn Lục Diệp gửi chỉ vỏn vẹn một câu.

"Vân Hi rất yêu cậu, đừng làm gì khiến bản thân hối hận."

Như bị khơi lửa giận, Tống Tử Đằng không những không hối hận, còn cảm thấy khó chịu khi Lục Diệp lo cho Vân Hi. Bấm số gọi điện cho thư ký Hà.

"Mang chiếc Royce Down của tôi tới đây."

Dứt lời, Tống Tử Đằng lấy ra trong cốp xe một chiếc lồng sắt, bên trong là con thỏ mắt hồng. Cái này vốn là định tặng cho Nhật Tâm vào ngày sinh nhật, nhưng giờ không cần nữa rồi, hắn phải trừng phạt tiện nhân vô liêm sỉ chỉ biết dang chân quyến rũ kẻ khác này trước.

Tống Tử Đằng túm lấy chân Vân Hi, không để y kịp phản ứng, đã nhét thẳng con thỏ còn sống vào trong huyệt động đầy máu và tinh dịch.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.