" Xin lỗi, vì có ca cấp cứu đột xuất, có lẽ tôi sẽ không đến được...."
"Không sao, hôm nay trời lạnh, nhớ mặc áo ấm."
"...."
Ngày 24/12, 6 tiếng trước.
" Giáng sinh an lành! "
Đó là câu nói mà ở khắp mọi nơi, từ mọi ngõ nẻo đều có thể nghe thấy.
Đúng vậy, hôm nay chính là giáng sinh. Là ngày mà cô trông chờ nhất.
Cô và anh đã hứa hẹn cùng ngắm sao băng đêm nay, vì để thuận tiện cho việc quan sát nên hai người đã quyết định chọn một địa điểm cách thành phố hơn một tiếng đi xe, nơi chỉ là đồng cỏ, không một ánh đèn, cũng không có khói bụi.
Cô cũng đã chuẩn bị một món quà sinh nhật nho nhỏ, dù không mang theo giá trị vật chất gì nhiều, nhưng đó cũng là cả tấm lòng của mình.
" Bác sĩ Mạn? Cô có nghe tôi nói không? "
Lời nói của Vũ Quân làm cô choàng tỉnh mộng. Quả thật cô đã háo hức đến mức mà đã tưởng tượng ra hàng nghìn khung cảnh cô và anh cùng ngắm sao trời.
Cô cười trừ, " Tôi vẫn nghe đây."
" Hôm nay nhìn chị trông khác quá. Bộ có chuyện gì vui sao?"
Vũ Vân huých nhẹ vào vai cô đầy ám hiệu.
" Không có gì, đừng bàn nữa, tập trung làm việc đi."
Cô xua tay đáp như thế nhưng vẫn nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình.
Còn tận 2 tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
Thời gian sao lại trôi chậm như thế chứ...
Chưa kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259658/chuong-118.html