Ở căn phòng, đối diện với bức tường tráng lệ, người đàn ông mặc một bộ âu phục xa hoa đắt tiền được chế tác riêng, mặt mũi thâm thúy tuấn dật, khí độ bất phàm. Nhưng lại mang một sát khí lạnh lẽo đến u ám...
Trong không khí, thoang thoảng mùi rượu vang pha một chút vị tanh nồng của máu. Khuôn mặt người đàn ông cùng bóng đêm hòa làm một thể, quanh thân lệ khí mất khống chế bắt đầu tàn phá, giống như một giây kế tiếp sẽ đem người xoắn nát, cắn nuốt không còn sót cả xương khiến ai cũng chẳng dám động vào.
Bỗng chiếc cửa mở ra một cách vội vã không báo trước. Mạn Mạn hồng hộc xông vào, mang theo dáng vẻ của một bác sĩ tầm thường nhưng khí chiến nghi ngút trời, dường như không điều gì có thể ngăn cản cô ngay lúc này.
Trên ghế sa lon, ánh mắt u ám không rõ của người đàn ông liếc về hướng cửa mở.
Thấy cô, Vũ Tổng thần sắc lạnh lùng không chuyển biến, nhếch môi : " Dám đến đây một mình thêm một lần nữa à...?"
Nghe xong, cô mới nhớ lại nụ hôn khi nãy, lòng chợt có chút gợn sóng. Nhưng cũng không vì thế mà mất đi cái nhiệt chí trong người, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc nhấn mạnh từng từ: " Tôi đến đây muốn thương lượng với anh một chút chuyện"
Lúc đó, trong góc tối cái kẻ quanh thân tràn đầy khí tức điên cuồng tàn phá, lại giống như dã thú được vuốt lông, bỗng nhiên yên tĩnh lại. Ánh mắt ánh lên vẻ tò mò, anh chỉ nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259602/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.