Mạn Mạn cùng Vũ Quân vừa bước đến phòng cấp cứu, mọi thứ liền diễn ra khiến cô rất kinh ngạc, không khí rất hỗn loạn, so với ngày đầu khi cô đến đây thì hiện tại còn hơn gấp nhiều lần. Những âm thanh hỗn độn vang lên từ khắp mọi nơi, thế nhưng chỉ mảy may một vài bác sĩ và y tá đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện quái gì đang diễn ra vậy !?
" Cô nên tập quen với điều này đi "
Vũ Quân thản nhiên nói. Dường như điều này luôn thường xuyên xảy ra khiến người khác cảm thấy điều đấy trở nên bình thường. Nhưng cô không cảm thấy lời nói của anh không chỉ dừng lại ở đó mà còn mang nội hàm sâu xa khác.
Cô lắc đầu, " Ở bệnh viện trước những việc này cũng thường xuyên xảy ra nên tôi cũng quen rồi.."
" Không, ý tôi là cô nên quen với những sự thật tàn nhẫn của bệnh viện này đi. Bệnh viên này từ lâu đã trở nên thật rác rưởi, như bà ta rồi...." Vũ Quân cười nhạt, sắc mặt tái nhợt nhạt nhìn có chút tiều tụy, ẩn dưới nụ cười dịu dàng ất là sự câm hận đến thâm thúy!
Cô quay sang nhìn anh. Khó hiểu càng chồng chất khó hiểu, cô không biết người phụ nữ mà anh đang nhắc đến là ai mà khiến anh lại quay ngoắt thái độ như thế.
Dù không hiểu lời ý của anh lắm, nhưng cô chắc chắn một điều rằng, bệnh viện này đang có vấn đề!
Gác lại lời Vũ Quân nói, cô lần tìm bóng dáng của Vũ Vân trong cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259596/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.