Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc, lẫn trong đó một chút sợ hãi. Cô không biết mình đã nhắc đến người như thế nào nhưng có vẻ rất quyền lực. Nghĩ cũng đúng, để quản lý được cả một bệnh viện lớn như thế này thì ắt hẳn cũng phải là một người không phải dạng vừa.
“ Cô có biết mình đang nói gì không hả!”
Vũ Vân khẽ huých vào tay cô hỏi. Dường như đến cả Vũ Vân khi nghe cô nhắc đến người đó cũng phải lo lắng mà run sợ.
“Không biết nữa, nhưng phải liều thôi. Bệnh nhân vẫn cần được chữa trị mà” Cô thì thầm đáp lại.
Y tá liền nhìn cô cười khẩy, căng da đầu trừng to mắt mà trả lời qua loa : “ Thưa cô, Chủ Tịch không phải là cửa hàng tiện lợi mà có thể liên lạc bất cứ khi nào. Mời cô ra ngoài, còn nếu không tự giác thì chúng tôi buộc lòng phải gọi bảo an đến để giải quyết bằng vũ lực”
Vũ Vân quay sang nhìn cô với vẻ lo lắng, định khuyên can nhưng khi nhìn thấy ánh mắt to tròn, trong trẻo tinh khiết ấy không một chút nào núng, sợ hãi trước mọi biến cố như hễ cô có thể bất chấp vì bệnh nhân của mình thì liền im lặng.
“Có chuyện gì ư ?”
Một giọng nói vang lên từ phía sau cô khiến cô có chút giật mình.
Nhưng điều quan trọng hơn, cả giọng nói và mùi hương đó, trông lại rất thân thuộc...
Mùi hương đó khẽ lướt qua như cái cảm giác trước đó ở sân bay khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259583/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.