Kể từ ngày đó đã một tuần trôi qua. Hôm nay chính là ngày anh phải ra sân bay.
Kể từ ngày đó, cô cũng có rất nhiều cơ hội để hỏi anh. Nhưng chẳng hiểu sao khi gặp anh lại chẳng thể cất tiếng được.
Cô đã thức dậy từ rất sớm, không hiểu vì sao lòng lại nao nức chẳng ngủ được.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng nơi chân trời, nhưng cô đã dậy từ rất lâu rồi.
Không phải là dậy sớm, chỉ là không thể ngủ nên thức thôi...
Cô ngồi bên cửa sổ nhìn những cây cổ thụ rụng hết lá, trơ mình đón những con mưa phùn và gió lạnh của chiều đông chợt thấy trong lòng mình lạnh quá, một cảm giác cô đơn trống vắng như tràn ngập khắp căn phòng.
Anh bước xuống, mang theo chiếc vali cồng kềnh bên cạnh.
Cô liền quay sang nhìn anh. Đây lại là một cơ hội để cô hỏi, nhưng cô lại kìm lòng mình.
“ Anh phải đi rồi à...”
“ Ừm”
"....."
" Có gì muốn hỏi?....”
Anh nhìn qua nét mặt của cô cũng đã hiểu cô đang nghĩ gì, bởi anh biết rất rõ về cô. Còn cô hiện tại, nhìn anh, chẳng thể biết được suy nghĩ của anh.
" Không có gì..." Cô quay mặt đi, cầm tờ báo có sẵn trên bàn vờ đọc, nhưng trong đầu lại duy nghĩ nhiều chuyện vẩn vơ.
" Ừm vậy tôi đi nhé...."
" Máy bay cất cánh lúc mấy giờ? "
" 9 giờ, nhưng tôi đến sớm để làm thủ tục "
" Ừm, vậy anh đi thuận lợi...."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259559/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.