“ Là cô gái đó ư?”
Anh khẽ gật đầu.
“ Đó là lý do tại sao cháu lại lặn lội để về đây ư?”
Anh lại gật đầu.
“ Cô ấy biết chuyện về cháu chứ?”
Anh lắc đầu, “ Vẫn chưa đến lúc để cô ấy biết...”
Vũ Hân ngồi trên chiếc ghế sô pha, đứng bên cạnh là thư kí Mặc. Cậu có vẻ dường như không hiểu nên liền hỏi : “ Mọi người...đang nói gì vậy?”
Phu Nhân liền liếc sang cậu với ánh mắt sắc lạnh khiến Vũ Hân không dám hó hé mà nép vào người thư kí Mặc, “ Chưa đến lượt con nói nên hãy im lặng. Chút nữa mẹ sẽ nói chuyện với con sau “
“ Nhưng con...” Vũ Hân định phản bác lại nhưng lại nhân thêm cái nhìn sắc lạnh ấy nên liền cứng họng.
Anh thấy thế liền giải vây : “ Dì à, đừng nghiêm khắc với Vũ Hân quá. Em ấy cũng không phải là cố ý không báo cho bác và dì về việc phẫu thuật của Vũ Vân...”
“ Do con sợ mọi người bận bịu nên mới không báo... “ Cậu tỏ vẻ đáng thương đáp.
“ Dù thế nhưng trên danh nghĩa ba mẹ vẫn luôn là người giám hộ của em, nên có việc gì với Vũ Vân cũng báo chứ “ Phu Nhân khoanh tay trước ngực trách móc.
Dường như Vũ Hân muốn nói thêm gì đó nhưng lại nhìn sang anh và thư kí Mặc rồi lại thôi.
Lúc này, Chủ Tịch mới lên tiếng tiếp :” Nghe bảo cháu có muốn nghỉ phép một thời gian ?”
Anh gật đầu, “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259554/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.