Chiếc đèn báo hiệu đang phẫu thuật chợt tắt, Vũ Hân nhìn thấy liền chạy đến gần chiếc cửa phòng phẫu thuật với dáng vẻ lo lắng.
Chiếc cửa dần mở ra, cô, anh và cả Lăng Phong Sở lần lượt bước ra. Trên mặt vẫn còn những đồ bảo hộ chưa được gỡ xuống, nhưng không thể giấu được vẻ mệt mỏi của mọi người.
" Phẫu thuật sao rồi...ổn cả chứ...?"
Cô từ từ cởi bỏ lớp khẩu trang trên mặt, dù mệt nhưng vẫn cố nở nụ cười, " Tất cả đều rất tốt, cuộc phẫu thuật rất thành công "
Cơ mặt của Vũ Hân dần dãn ra, nụ cười nhẹ nhõm hé nở trên môi, " Thật sự...cảm ơn mọi người..."
" Đây là trách nhiệm của chúng tôi mà, người làm tốt nhất ở đây chính là Vũ Vân...cô bé đã chịu đựng rất tốt " Lăng Phong Sở cười đáp.
" Thời gian phẫu thuật có lâu hơn tôi dự tính, nhưng mọi việc vẫn thuận lợi " anh cũng bỏ chiếc khẩu trang ấy xuống mà nói, không mặt không biến sắc.
Vũ Vân thẹn thùng đáp : " Không sao, cuối tuần mà đã phiền mọi người lắm rồi...tôi lại không có gì để đền đáp cả..."
" Đại tiểu thư "
Cô đang định đáp lại thì bị một giọng nói chen ngang. Mọi người đều hướng về nơi cất lên giọng nói ấy, đó là người đàn ông trạc tuổi của Vũ Vân, nhưng dung mạo rất sang trọng, cả những cử chỉ lẫn lời nói đều thể hiện là người học thức cao.
Vũ Hân vừa nhìn thấy liền hoang mang, " Mặc Mặc? Sao anh lại ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259551/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.