Lăng Phong Sở liền ngồi sụp xuống dưới nền đất lạnh kia, giờ đây chính anh cũng cảm thấy sợ hãi bản thân mình.
Mộc Nhi thấy anh như thế vội xua tay, " Tôi thật sự chưa thấy gì cả "
Lăng Phong Sở không đáp lại, tay chỉ vẫy vẫy ra hiệu cô rời đi rồi tiếp tục trầm ngâm.
Có vẻ như anh đang cần yên tĩnh để suy nghĩ nên cậu không đáp lại, chỉ im lặng dựa vào bức tường bên cạnh mà không rời đi.
Ánh nắng ráng chiều nhẹ nhàng ngả về một phía của góc tường một cách nặng trĩu, vấn vươn trên đôi mi anh không chịu rời.
Anh cứ như thế, chỉ ngồi một chỗ, mắt nhắm lại.
Thời gian thì cứ thế dần trôi, đã không biết qua bao nhiêu lâu, khi anh mở mắt ra thì vẫn nhìn thấy Mộc Nhi đang ngồi bên cạnh. Cậu vẫn ở đấy mà đợi anh nên có vẻ chân có chút mỏi mà ngồi xuống kế bên anh.
Vừa thấy anh mở mắt thì Mộc Nhi liền mừng rỡ hỏi : " Ổn rồi chứ? "
" Ừm, cảm ơn cô "
" Anh có hối hận chứ...? "
Anh định đứng lên rời đi nhưng bị lời nói của cậu mà sững lại.
Mộc Nhi quay sang anh, đôi mắt liền trở nên thay đổi.
Cậu đang thăm dò phản ứng của anh nhưng có lẽ câu hỏi hơi bất ngờ khiến anh chưa phản ứng kịp, nên cậu liền tiếp lời chính mình : " Nếu thời gian như chiếc đồng hồ cát, lật ngược là có thể quay lại khi ấy...thì anh sẽ chọn Mạn Mạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259536/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.