Những đám mây đen hôm qua đã nhường lại cho những tia nắng khẽ chiếu vào nơi góc phòng. Sau cơn mưa, mọi vật như được thay một chiếc áo mới. Những giọt sương còn đọng lại nơi phiến lá cũng hoá thành hơi nước mà bay lên tận trời xanh.
Trong phòng, tiếng hơi thở vẫn đều đặn theo từng nhịp.
Bỗng có tiếng điện thoại làm cô mơ màng tỉnh giấc.
Cô lờ mờ mở mắt để nhìn rõ hơn thì một bàn tay đã cầm chiếc điện thoại mà đưa giúp cô.
" Cảm ơn nha " Cô cười trong mơ ngủ đáp rồi quay sang nhìn xem điện thoại.
Chợt cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Trong phòng ngủ của mình sao lại có người thế kia, không lẽ cô bị mất ngủ đến mức hoang tưởng rồi ư.
mắt nhắm mắt mở theo quán tính mà với tay ra tủ giường tìm điện thoại của mình. Nhưng lại đụng phải thứ gì đó cao to, âm ấm không giống như chiếc tủ lắm. Cô thiết nghĩ hình như cấu trúc phòng có thay đổi.
Cô tỉnh lại, đầu đau muốn nứt, toàn thân như lửa đốt, trong cơ thể dấy lên từng tầng sóng.
Đây là... Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô dùng sức lực còn sót lại mở to mắt, nhìn ngắm xung quanh mà hoảng hốt, phát hiện đây không phải phòng mình. Nhìn đồ vật thì đây chắc chắn là phòng của anh, nhưng trên sàn quần áo sao lại ngổn ngang lung tung thế kia.
Giãy dụa ngồi dậy, cô cảm thấy cơ thể mềm nhũn, không có nổi chút sức lực nào, mỗi một tấc da thịt đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259528/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.