Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô như đang muốn dẫn đường. Dù cô không nhìn thấy khuôn mặt của anh, nhưng lại cảm thấy an tâm đến lạ.
Một hồi mắt cô dần quen với bóng tối nên liền lò mò đẩy cánh cửa. Bên trong căn phòng cũng tối âm u chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn điện ở ngoài sân chiếu qua khi cửa sổ, nhưng cũng không đủ để cô nhìn rõ.
Ở bên ngoài tiếng mưa to hòa cùng âm thanh nện vào cửa sổ, hỗn hợp các loại thanh âm như tiếng sấm nổ. Một vệt sáng loá lên làm mọi vật rõ hơn trong chốc lát, có lẽ là sấm chớp ở bên ngoài chiếu vào.
Bỗng vừa hiện lên, trước mắt cô là một cô gái với mái tóc đen xoã rũ rượi mặc chiếc đầm màu trắng dài qua đầu gối đứng trên chiếc ghế giữa phòng, có một vật gì đó dài dài treo lơ lửng không trung nhưng cô vẫn chưa kịp nhận ra là gì thì không gian lại trở về một màn đen lạnh lẽo.
Tất cả rất giống như " người đó " mà cô y tá đã miêu tả.
Tia chớp ở trên đỉnh đầu gầm rú trong không trung, giống như một tiếng, lại một tiếng đem bầu trời đánh nứt, bi thương rộng lớn hòa vào nhịp điệu của khung cảnh ghê rợn.
Cô cố gắng nhìn rồi hình dung lại tất cả những gì vừa nhìn thấy để liên kết với nhau thì chợt liền nghĩ đến điều đó.
" Không được! "
Cô không nghĩ ngợi gì mà sà đến dưới chân ghế. Vệt sáng lại một lần nữa xuất hiện, khuôn mặt Vũ Hân chớp nhoáng xuất hiện dưới ánh sáng, ánh mắt hờ hững như bị đẩy vào hầm băng lạnh lẽo đến tâm cũng chết lặng.
Ma cỏ gì tầm này, cứu người mới quan trọng.
Cô ôm lấy chân Vũ Vân không rời, mắt nhấm lại như muốn lấy hết sức bình sinh của mình mà hét:" Xin em đấy, em không muốn uống thuốc hay bỏ bữa cũng được, nhưng đừng tự ý kết liễu cuộc sống như thế! "
" Bỏ ra! "
" Không! Chị sẽ không buông đến khi em bỏ cái suy nghĩ ấy đi! "
Bỗng cô thấy có tia sáng loé lên trong mắt. Cô mới dần dần mở mắt ra nhìn, căn phòng đã sáng trở lại, ngoài hành lang đèn cũng đã được bật.
Cùng với thế giới tối tăm bên ngoài bất đồng, ánh đèn ấm áp sáng tỏ cả căn phòng.
" Hồi nãy có cậu nhóc phá phách nào đó vô tình tắt cầu dao của dãy này, anh vừa sửa xong" Lăng Phong Sở thở hồng hộc chạy đi đến nói, nhưng liền ngạc nhiên vì thấy cảnh tượng cô đang ôm lấy Vũ Vân không rời này.
Cô ngước nhìn lên Vũ Vân, mắt chớp chớp nhìn cô gái không rời. Cái dây cô cứ tưởng là dây thừng thì ra chỉ là dây của chiếc đèn mà thôi.
" Bỏ tôi ra được chưa? " Vũ Vân nhìn cô bằng nửa con mắt.
Cô liền thả tay ra ngay rồi cười trừ: " Xin...xin lỗi, chị hiểu lầm..."
" Mấy người đến đây có việc gì? " Vũ Vân bước xuống ghế rồi lấy chiếc khăn bên cạnh lau tóc đang ướt sũng vì nước kia.
" Bác sĩ đương nhiên phải đến thăm bệnh nhân rồi." Cô cũng đứng dậy bước đến bên giường kiểm tra số thuốc của hôm nay, cũng lại không đụng đến dù chỉ một viên.
" Nếu không có việc gì nữa thì mấy người làm ơn ra ngoài giùm, tôi đang... "
" Sao em vẫn không chịu uống thuốc? "
Vũ Vân đang nói thì bị cô cắt ngang. Cô cầm những viên thuốc trên tay, mắt ngước nhìn cô ấy mà hỏi.
" Tôi đã bảo là tôi không uống rồi mà! "
Cô im lặng, không nói gì mà chỉ lẳng lặng tiến về phía cô ấy. Mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt hoang mang, cô ta cũng vậy.
Cô giơ bàn tay lên, hốc mắt đo đỏ trông như vì uất ức mà đâm ra hoá giận.
" Cô...cô thích thì cứ đánh! " Vũ Vân lắp bắp nhìn bàn tay đang ở cách mặt mình một khoảng cách khá gần nhưng vẫn rất mạnh miệng.
Lăng Phong Sở định đi vào ngăn cản nhưng lại bị anh chặn lại.
" Giáo sư An đang định làm gì? Sắp có một trận ẩu đả đến nơi rồi kìa."
Anh không đáp lại mà chỉ lấy tay chặn cậu lại, mắt vẫn hướng về phía cô.
" Tôi đang nghĩ cho Mạn Mạn thôi, nếu cô ấy mà tiếp tục sẽ bị khiển trách nặng nề." Lăng Phong Sở cau mày nhìn anh với vẻ mặt tức tối.
" Anh không hiểu Mạn Mạn." anh quay sang lạnh nhạt nói với cậu.
" Sao, không hiểu? Này giáo sư An, mặc dù anh có thể giỏi hơn tôi, tốt hơn tôi ở nhiều thứ, nhưng anh biết gì về cô ấy mà lại tự tin như thế?" Cậu nói, giọng nói đầy chắc chắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]