Anh ngồi trong phòng mà tâm trạng thấp thỏm. Hễ cứ nghe tiếng động là lại nhìn ra ngoài cửa. Tiếng đồng hồ vẫn kêu cót két không ngừng nghỉ, thờ gian vẫn trôi. Anh thầm nghĩ đến khi cô về phải giáo huấn cô một trận thì mới hả dạ.
Cánh cửa mở ra, cô bước vào với bộ dạng thảm hại, ướt từ trên xuống dưới. Chiếc váy màu trắng bó sát lại cơ thể để lộ những đường nét đang thoát ẩn thoắt hiện dưới lớp vải kia.
" Tôi về rồi...." Cô khịt mũi, trong gió đêm nhẹ nhàng ôm chặt hai tay, tự cho mình chút độ ấm…
" Sao lại về trễ thế, bây giờ đã hơn 11 giờ rồi.”
Nhìn thân thể gầy nhỏ mỏng manh của cô, còn khóe mắt đầy nước mắt kia nữa, anh càng thêm hiếu kỳ về cô gái nhỏ này. Không biết cái nghĩa khí khi nãy đã biến đi đâu mất, bây giờ anh chỉ cảm thấy lo lắng khi thấy cô như thế này.
" Tôi xin lỗi...." Cô cuối gằm mặt xuống, ngăn cho dòng nước mắt ùa ra.
Anh không đáp chỉ lấy chiếc khăn trong phòng tắm rồi nhẹ nhàng đi đến choàng vào người cô rồi dìu vào nhà.
Chợt cô tự dưng đứng lại, ngước lên nhìn anh, " Trong nhà còn bia không...tôi muốn uống..."
Đôi mắt cong cong tinh nghịch hằng ngày của cô bây giờ trông rất đáng thương và tội nghiệp như chú mèo con bị lạc mẹ. Anh không kìm được lòng mà nói : " Được, cô thay đồ rồi hãy đi xuống. Tôi sẽ chuẩn bị đồ."
Cô ngoan ngoãn nghe lời anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259478/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.