" Bác sĩ Mạn, đã đến giờ tan làm rồi." Y tá Vũ Hân nhìn cô đang đăm chiêu trước máy tính.
" À ừm cảm ơn cô đã nhắc" Cô liền dọn dẹp đồ đạc rồi quay sang không thấy anh đâu.
" Giáo sư An đâu? "
" Vừa nãy đã về trước rồi" Vũ Hân đáp.
" Vậy tôi xin phép, cô cũng nhanh chóng tan ca đi nhé"
Cô nói rồi mở cửa bước ra khỏi phòng, bỗng thấy bác sĩ Lăng đang đứng dựa vào bức tường, dường như đang đợi ai đó. Cô đang phân vân có nên đến hỏi thăm hay không thì anh đi đến chỗ cô, gãi đầu ấp úng: " Ờ ừm Mạn Mạn này...."
" Có chuyện gì không bác sĩ? " Cô ngước lên nhìn anh, mỗi lần ngại ngùng anh đều gãi đầu mình cả.
" À thì tối nay em có rảnh không...cùng nhau đi ăn được chứ? "
Cô có chút sững lại, không hiểu rằng anh đang có ý gì. Anh thấy thế vội giải thích: " Chỉ là lâu ngày không gặp, anh muốn cùng em đi ăn với tư cách những người bạn thôi..."
" Được thôi"
" Thật không? Cứ ngỡ rằng em sẽ từ chối chứ..." Anh hớn hở ra mặt.
" Bạn bè đi ăn với nhau là bình thường mà, sao lại không"
" Vậy anh sẽ nhắn địa điểm hẹn cho em sau...em vẫn dùng số cũ chứ? "
" Em vẫn vậy...còn anh? "
" Anh cũng vậy...."
Cuộc trò chuyện kết thúc bằng cái gật đầu chào của cô.
Cô cũng không ngờ rằng, có ngày mình lại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259477/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.