" Ừm...bệnh nhân hiện tại có thể vận động nhưng lưu ý rằng chỉ vận động nhẹ thôi. Nghiêm cấm không sử dụng các chất có hại cho hệ thần kinh như bia rượu nhé. Ngày mai bệnh nhân có thể xuất viện nên Bác sĩ Mạn sẽ hướng dẫn chi tiết hơn về các sinh hoạt hằng ngày. "
Đáng lẽ rằng Mạn Mạn sẽ đáp lại nhưng chờ một hồi lâu vẫn không thấy nên anh quay sang nhìn thì không thấy cô đâu cả. Y tá trực mới nói : " Hồi nãy bác sĩ Mạn có xin về sớm một tí, hình như là có việc gia đình."
Anh gật đầu, " À, vậy làm phiền cô hãy hướng dẫn bệnh nhân giùm tôi nhé."
Hôm nay cô đã xin phép về sớm để chuyển nhà. Thật ra đồ đạc của cô cũng không có gì nhiều, vừa trọn một cái vali. Với lại cô cũng không có ý định bán nhà nên những vật dụng ở trong nhà vẫn để đấy không chuyển đi. Cô cũng không nỡ để bán đi, căn nhà nó không chỉ là kỉ niệm mà nó còn cả những kí ức của tuổi thơ cô từ bé đến lớn. Căn nhà không giá trị về mặt của cải, nhưng nó chính là nơi chưa kí ức cuối cùng của cô với ba mẹ và bà mình.
Mới ngẫm nghĩ một tí thì cô đã đến trước căn nhà cho thuê từ lúc nào.
" Cảm ơn bác tài đã đưa cháu đến nơi an toàn." cô cười nói rồi vội vàng bước xuống xe.
" Không có gì. Cô gái, nhìn có vẻ chắc cô đi thuê nhà đúng chứ, dạo này rất hay xảy ra tình trạng lừa gạt nên chọn nhà cho cẩn thận nhé. " Bác tài lấy vali trong cốp xe rồi mạng xuống giùm cô.
" Vâng cháu sẽ chú ý!”
Căn nhà cô sắp thuê nhìn không khác gì một toà lâu đài nằm giữa lòng thành phố. Trông nó rất cổ kính nhưng nhìn rất tiện nghi và hiện đại. Cô bấm số điện thoại rồi gọi điện cho chủ nhà, bên đầu dây là một giọng nam trầm khàn bắt máy: " Tôi là người thuê nhà đây ạ. Tôi đã đứng trước cửa nhà rồi...."
" Đợi một chút." Đầu dây đáp, cô cảm giác như giọng nói này rất thân thuộc. Cả cái cách nói cộc lốc này cũng rất quen nữa nhưng chẳng thể nhớ ra rằng ai.
Chiếc cổng lớn được mở ra, cô trợn tròn hai mắt, miệng há hốc. Trước mặt cô đây là bác sĩ An, không phải là chiếc áo xanh phẫu thuật hoặc chiếc áo blouse của bác sĩ mà anh mặc thường ngày, thay và đó là đồ bộ bình thường khi ở nhà. Cô hoang mang nhìn vào điện thoại, số điện thoại của chủ nhà này được lưu với tên " Cún con".
Vậy có nghĩa anh là chủ căn biệt thự này ư...?!
Anh liếc nhìn cô đang đơ ra, lạnh lùng hỏi: " Có vô nhà không? "
" Có...c..có chứ." Cô vội khép miệng mình lại rồi luống cuống kéo vali của mình đi vào.
Trong nhà, không khí tràn ngập ngại ngùng đan lẫn căng thẳng.
" Uống nước không? "
" À không, không cần đâu." Cô gượng gạo từ chối.
Cô được biết chủ nhà mới từ Mỹ về, nhưng không ngờ lại là nam, mà còn là anh nữa. Trái đất này quả thật nhỏ.
Cô trầm mặc trong chốc lát : " Ừm...tôi thấy nếu tôi thuê căn nhà này thì sẽ bất tiện cho cả anh và tôi, hay chi bằng tôi sẽ tìm căn khác vậy."
" Được thôi, tùy cô. Nhưng theo trong hợp đồng thì cô sẽ bị mất tiền đặt cọc 1 năm. " Anh ngồi xuống sô pha, gác chéo chân hình chữ ngũ, tay dang rộng ra hai bên nhìn trông tỏ vẻ ngạo nghễ.
" Hả? Tiền đặt cọc 1 năm? " Đôi mắt cô trợn to nhìn anh, vẻ mặt từ kinh ngạc càng thêm kinh ngạc.
Lúc đầu khi nhà môi giới dẫn cô đi xem căn nhà này, cô thật sự rất ưng ý nên liền ký hợp đồng mà không xem kỹ. Tiền đặt cọc 1 năm của căn nhà này bằng số lương 2 năm nay cô tích góp được. Bây giờ mà chuyển đi chọn căn nhà khác thì cô cũng không còn đủ tiền nữa...
Nghĩ rồi cô ngước lên ngập ngừng hỏi : " Vậy tôi sẽ ở lại. Nếu như thế thì chúng ta cũng phải viết một bản hợp đồng khác, phòng trường hợp anh có ý đồ nào khác."
" Cô nghĩ nhiều rồi, thẩm mỹ của tôi không tệ đến nỗi phải chọn cô đâu. Nhưng nếu cô muốn thì cứ viết." Anh nhếch môi đáp, ánh mắt loé lên tia nguy hiểm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]