" Giáo sư An, thật ra bác sĩ Mạn đã cố liên lạc với anh, nhưng anh mới đến đây nên cô ấy và sổ liên lạc của bệnh viện vẫn chưa lưu số của anh, các bác sĩ khác cũng đang trong phòng phẫu thuật, không còn cách nào khác nên mới tự mình thực hiện..." Y tá Vũ Hân ngập ngừng nói.
Anh chỉ gật đầu, “ Vậy à, tôi biết rồi. Mà bệnh nhân này cần được dùng máy thở 1 đến 2 tuần tùy theo tình hình nên mong chị chú ý nhiều hơn."
Còn cô cũng may vừa đến lúc tan ca nên liền về luôn. Cô đã hẹn với Mộc Nhi tối nay cùng đi ăn nên chỉ ghé về nhà sửa soạn một tí rồi đi đến nhà hàng luôn. Vừa thấy cô, Mộc Nhi liền vẫy tay," Bên này." .
Mạn Mạn vẫy tay lại rồi đi đến bàn, ngồi xuống thở dài. Mộc Nhi thấy thế liền hỏi : "Sao vậy, có chuyện gì không ổn à?"
" Hồi nãy tớ có nhận một ca cấp cứu. Đến đấy thì bệnh nhân đang trong cơn nguy kịch mà tớ chỉ mới là bác sĩ nội trú năm nhất, các bác sĩ chính và chuyên khoa thì trong phòng phẫu thuật hết, còn cái tên giáo sư kia lại ko có số điện thoại nên không thể liên lạc được, thế nên tớ mới làm liều đích thân thực hiện. Khi làm xong thì tên đó mới xuất hiện rồi còn mắng tớ nữa, trong khi tớ đã cứu được bệnh nhân ấy. "
" Vậy bệnh nhân ấy bị gì thế?"
" Ông ấy bị gãy sươn sườn, lúc tớ kiểm tra thì thấy ổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-yeu-anh/2259436/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.