Tuy rằng ngoài miệng Lâm Nhuận An nói muốn đứa nhỏ mau chóng ra đời nhưng lại rất sợ lúc con muốn chui ra, không biết cậu có thể chịu nổi quá trình sinh nở đau đớn kia không.
Sau khi qua giờ cơm đoàn viên vào buổi tối Lâm Nhuận An mới thức dậy, Cố Tranh chuẩn bị một phần cơm làm riêng cho omega có thai mang lên cho cậu ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Nhuận An dựa vào trước ngực Cố Tranh, nhẹ giọng nói ra nỗi sợ của mình, "Cố tiên sinh, lúc con ra đời anh có thể ở bên cạnh em không?"
Cố Tranh sửng sốt, sau đó lại thấy xót xa và đau lòng.
"Nghĩ gì thế, đương nhiên anh sẽ ở bên em."
"Vâng..."
Mái tóc mềm mại của omega chúi vào lồng ngực hắn, im lặng không nói gì. Cố Tranh nghĩ rằng cậu lại bị mệt, nhưng chợt nghe thấy âm thanh mang theo giọng mũi và sự rầu rĩ của omega.
"Anh nhất định phải ở cạnh em đấy, em... Có lẽ em sẽ... Rất sợ."
Hai từ cuối cùng nhẹ đến nỗi Cố Tranh không nghe rõ, thậm chí hắn còn nghĩ Lâm Nhuận An không nói ra được, nhưng khi đối phương chôn đầu trước ngực hắn thì thào sẽ thổi hơi vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Đừng sợ."
Omega dường như có dự cảm về chuyện sắp đến.
Lâm Nhuận An mới vừa nói xong chuyện muốn nhóc con nhanh chóng ra đời, thì đối tượng được nhắc đến ở trong bụng bắt đầu xôn xao.
Lúc đó vào khoảng rạng sáng, cách ngày dự sinh mà bác sĩ đưa ra còn khoảng nửa tháng, bọn họ vốn định ở nhà ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cham-cham-thich-em/1677284/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.